Bản hợp đồng quả thực đã bị Kiều Dĩ Thần đốt.
Lửa cháy từ những góc giấy rọi vào gương mặt có phần ngờ ngác của Đinh Mông sáng tối chập chờn.
Kiều Dĩ Thần chờ đến lúc tờ hợp đồng bị thiêu hủy toàn bộ, chỉ còn lại đống tro tàn mới đứng dậy nói chuyện với Đinh Mông: "Em dọn sang phòng anh ở đi. Đinh Mông:…
"Trận địa cuối cùng này của cô cũng bị rơi vào tay giặc sao? Kiều Dĩ Thần thấy cô không nói lời nào, mày hơi nhíu lại:"Em không muốn à? Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, ở cùng nhau là chuyện đương nhiên?"
Đinh Mông trừng mắt nhìn anh: "Vợ chồng chia phòng ra ngủ cũng được mà. Kiều Dĩ Thần:…"
Anh bỏ đống tro tàn vào bồn cầu, giật nước rồi quay lại chỗ cô: "Bây giờ chúng ta đang trong thời gian hưởng tuần trăng mật, không có lý do gì để chia phòng ngủ. Đinh Mông:…"
Vậy ý anh là gì, muốn đi du lịch hưởng tuần trăng mật sao.
"Cứ quyết định vậy đi". Dường như chỉ vì thuyết phục Đinh Mông, anh lại bổ sung, "Giường phòng anh ngủ thoải mái hơn so với giường phòng em, tối qua em đã cảm nhận được rồi còn gì. Đinh Mông:…"
Cô hít một hơi thật sâu rồi cười nói với Kiều Dĩ Thần: "Đêm qua em ngủ say quá, chưa cảm nhận được gì cả".
"Vậy thì đêm nay lại có thể cảm nhận tiếp
". Kiều Dĩ Thần vừa nói vừa đi về hướng phòng Đinh Mông, bắt đầu giúp cô thu dọn đồ đạc."Còi báo động? Bình xịt hơi cay?" Kiều Dĩ Thần lấy chúng trong đống đồ, quay đầu lại hỏi cô: "Em còn chuẩn bị những thứ này à?"
Đinh Mông: "…"
Cô cố gắng nặn ra nụ cười khổ: "Nhưng cũng không có tác dụng gì mà, căn bản là không phòng vệ nổi kẻ háo sắc
". Cô muốn khiếu nại! Khóe miệng Kiều Dĩ Thần khẽ nhếch lên, ném đồ trên tay vào thùng rác. Đinh Mông xoay người thấy anh đang mở tủ quần áo của mình liền vội vàng ngăn cản:"Dừng tay! Những thứ còn lại để em tự dọn!"
Kiều Dĩ Thần nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không phải xấu hổ, dù gì sau này em cũng mặc cho anh xem còn gì. Đinh Mông:…"
Cô nhặt còi báo động trong thùng rác lên, lắc lắc ra vẻ thị uy trước mặt anh.
Kiều Dĩ Thần khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười, chuyển đồ đạc ra khỏi phòng.
Đinh Mông thu dọn nốt những thứ còn lại trong tủ rồi mang sang phòng Kiều Dĩ Thần. Khi sang mới phát hiện ra anh cũng đã sắp xếp lại tủ quần áo của mình rất gọn, để trống nửa tủ cho cô.
Không biết vì sao, cô cảm thấy lòng mình trở nên ấm áp lạ thường.
Cô đem quần áo của mình xếp từng bộ ngay ngắn vào tủ. Nhân lúc đó, Kiều Dĩ Thần đã mang đồ dùng cá nhân của cô vào phòng tắm.
Hai chiếc bàn chải đánh răng, hai cái khăn mặt, hai cốc nước súc miệng. Kiều Dĩ Thần nhìn những dụng cụ được đặt chỉnh tề trên bệ bồn rửa mặt, khóe miệng khẽ cong.
Đinh Mông cũng theo anh vào xem, đặt kem đánh răng của mình lên.
Kiều Dĩ Thần nhìn lướt qua đồ dùng trên kệ thấy dầu gội và sữa tắm của Đinh Mông, anh lấy chai dầu gội, ngửi ngửi rồi hỏi cô:
"Vợ à đây là dầu gội đầu của em sao? Tại sao anh không ngửi thấy mùi hương này trên tóc em vậy?"
Đinh Mông: "….. Mũi anh có vấn đề ý
". Kiều Dĩ Thần ôm cô vào lòng, cúi đầu ngửi:"Quả nhiên vẫn là tóc lão bà có hương thơm
". Hai tai Đinh Mông ngày càng đỏ, Cô liền đẩy Kiều Dĩ Thần ra ngoài:"Được rồi em muốn đi tắm
". Kiều Dĩ Thần vẫn không chịu đi:"Hay là hai chúng ta cùng tắm đi, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian. Đinh Mông:…
"Một tay cô đẩy Kiều Dĩ Thần ra khỏi cửa nhanh chóng khóa cửa lại. Lúc Đinh Mông đi ra ngoài liền thấy Kiều Dĩ Thần đang ngồi máy tính cắm cúi viết gì. Cô vừa dùng khăn lau tóc vừa đi đến bên anh:"Anh đang viết gì đấy?"
"Em cứ tập trung học hát đi, Giang Mạn đang giục em gắt lắm đấy". Kiều Dĩ Thần dừng cây bút trong tay, cảm nhận hương thơm thanh khiết từ mái tóc đen đang rủ xuống chóp mũi anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!