Ngày đầu tiên Đinh Mông ở trung tâm huấn luyện xem như trôi qua khá vui vẻ. Chương trình học kết thúc lúc bốn giờ rưỡi, cô không nán lại luyện tập thêm mà thu dọn đồ đạc rời đi.
Khi Kiều Dĩ Thần đi làm về, cô đã nấu xong một bữa tối thịnh soạn, đang chờ hắn về ăn cơm .
Kiều Dĩ Thần nhíu mày, anh cởi áo khoác treo lên giá treo áo cạnh cửa: "Sao hôm nay cậu chịu khó vậy? Cậu về lúc mấy giờ ?"
" Vừa kết thúc lớp học là mình về ngay."
Kiều Dĩ Thần đi tới bàn ăn cúi đầu nhìn nàng: "Sướng nhỉ? Rảnh rỗi thật tốt."
Đinh Mông liếc anh một cái: "Hứ, ai nói với cậu mình về sớm là vì muốn nấu cơm cho cậu?"
Kiều Dĩ Thần cảm thấy có chút buồn cười: "Có ai bảo cậu nấu cho mình đâu ?"
"Vì cậu đóng học phí cho mình đó, mình không tỏ vẻ một chút, lương tâm thật cắn rứt nha." Đinh Mông chỉ tay một vòng vào thức ăn trên bàn, "Mấy món này toàn là mình bỏ tiền túi ra mua nguyên liệu về nấu, cả đồ trong tủ lạnh cũng là mình mới đi siêu thị mua về ."
Kiều Dĩ Thần giật giật khóe miệng, lời còn chưa nói ra liền bị Đinh Mông cắt đứt: "Đừng nói với mình chuyện lấy thân báo đáp, mình gọi điện báo cảnh sát đó."
Kiều Dĩ Thần quay đầu đi cười một tiếng, anh vào phòng bếp rửa tay, đi trở về vị trí của mình, cầm chén đũa lên ăn cơm.
Tài nấu nướng của Đinh Mông không thể nói là tốt tới cỡ nào, ít nhất không ngon bằng anh tự nấu, nhưng khi Kiều Dĩ Thần ăn luôn cảm thấy đặc biệt ngon, anh cảm thấy đây chắc là một căn bệnh nhưng mà anh lại không muốn chữa căn bệnh này.
Những thức ăn này Đinh Mông đều nếm thử hết rồi, cô tương đối yên tâm về mùi vị, chỉ là cô đang suy nghĩ, đến lúc cô và Kiều Dĩ Thần ly hôn rồi, cô sẽ thiếu nợ anh bao nhiêu tiền ?
Nhưng mà cũng không cần sợ, nếu như bài hát của cô có người mua, vậy cô lập tức liền có thể biến thành bà chủ giàu có bao nuôi ngược lại anh!
Suy tưởng tương lai kiểu này làm cho nhiệt huyết trong cô sôi trào, cô lùa hai đũa cơm vào miệng, ngước mắt ngắm Kiều Dĩ Thần: "Mình nghe động nghiệp trong công ty nói, cậu đang rất bận rộn, thường xuyên phải tăng ca đến tối."
"Ưm." Kiều Dĩ Thần tùy ý ứng tiếng.
"Ồ". Đinh Mông lại lùa một miếng cơm, tiếp tục hỏi anh, "Nhưng mà sao mình lại cảm thấy, mỗi ngày cậu đều trở về nhà rất đúng giờ?"
Kiều Dĩ Thần dừng động tác gắp đồ ăn một lát, Đinh Mông thừa thắng xông lên nói: "Đặc biệt là lúc mình đang trong cuộc thi, đừng nói là cậu cố ý về sớm nấu cơm cho mình ăn nha?"
Nàng vừa nói xong, Kiều Dĩ Thần sắc mặt lại thay đổi. Đinh Mông thong dong nhìn xem hắn, Kiều Dĩ Thần gắp thịt vào trong bát mình, ho một tiếng nói: "Lúc này không giống hồi xưa, bây giờ cưới vợ rồi, làm sao nỡ để vợ yêu ăn cơm một mình được?"
Đinh Mông: "…
"Cô thật là quá xem nhẹ độ mặt dày của Kiều Dĩ Thần, trận này cô lại thua thê thảm…. Quá xấu hổ nên cô múc hai muỗng lớn đậu hủ Ma Bà vào trong bát, sau đó cúi thấp đầu dùng sức ăn cơm. Kiều Dĩ Thần rất hài lòng với kết quả này, anh cười tủm tỉm gắp thịt vào trong bát mình, chậm rãi nói:"Hơn nữa công việc của mình khá tự do, nếu như ở công ty làm không xong thì có thể đem về nhà làm tiếp."
Đinh Mông tiếp tục bới cơm trong im lặng.
Buổi tối huấn luyện đặc biệt, Kiều Dĩ Thần vẫn không quên chuyện lúc ban ngày nên phạt cô tập luyện thêm 30 phút, Đinh Mông sức cùng lực kiệt ở trên máy chạy bộ, cảm thấy bao giấc mộng thiếu nữ màu hồng của cô đều bị tiêu diệt không còn một móng.
Ngày hôm sau vẫn là một ngày huấn luyện, nước giải khát ở trung tâm huấn luyện của công ty so trại huấn luyện thì đa dạng hơn, nhưng Đinh Mông vẫn đem theo ly đựng nước của cô đến.
Vào giờ nghỉ giải lao, cô đến phòng trà nước để lấy thêm nước uống, Tiểu Chu hào hứng đi theo cùng trò chuyện. Hai người hàn huyên trong chốc lát, Tiểu Chu nhạy bén nhìn thấy ly nước trong tay cô : "Ồ, cái ly của cậu giống cái của Kiều Dĩ Thần ghê."
Đinh Mông sửng sốt một chút, cười có lệ phủ nhận: "Không thể nào? Kiều Dĩ Thần cũng dùng kiểu ly đáng yêu như thế này sao?"
"Thật đó, anh ấy để trong phòng thu âm, lần đầu tiên tớ nhìn thấy cũng thật bất ngờ đâu! Có điều cái của anh ấy là màu xanh… Khoa… khoan, chẳng lẽ đây là đôi ly tình nhân?
"Tiểu Chu nhìn về phía Đinh Mông ánh mắt lập tức trở nên mập mờ, Kiều Dĩ Thần quan tâm chăm sóc Đinh Mông rất nhiều, cô làm thư ký của giám đốc Hướng nên có biết chuyện này nha. Đinh Mông cảm thấy cuộc đời cô đang gặp phải rắc rối lớn, cố gắng giữ bình tĩnh nói:"Cái ly này em mua online ở trên mạng, người bán đâu có nói nó là ly tình nhân."
Tiểu Chu nói: "Chậc, người bán quá thất đức, chia rẽ một đôi ly tình nhân, mà may mắn, tụi nó bây giờ đã được trùng phùng ."
Đinh Mông: "…
"Tiểu Chu, đầu óc chị thật lãng mạn . Nhìn Tiểu Chu hình như là còn muốn tò mò nhiều chuyện đây, may mắn giờ học sau sắp bắt đầu, Đinh Mông liền mượn cớ quay trở về phòng học. Xem ra ngày mai cô phải đổi cái ly khác mới được. Trong phòng thu âm, Kiều Dĩ Thần đặt ly nước trong tay xuống bàn, đối với microphone nói một câu:"Ngừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!