Chương 17: Rút thăm

Là do phải đối đầu với nhóm thực lực nên Kiều Dĩ Thần đã tăng mức độ luyện tập buổi tối lên, mỗi tối còn phải tập thêm một lần bài Tưởng niệm.

Đinh Mông mới hát được một phần tư đã bị Kiều Dĩ Thần cắt ngang: "Cậu hát quá chú trọng vào kỹ thuật rồi, kỹ thuật chỉ phụ trợ cho bài hát thôi, bây giờ cậu đang làm lẫn lộn ngược đầu ngược đuôi rồi đấy."

Đinh Mông dừng một lát, nhìn anh nói: "Hôm nay, Cố Tín cũng nói như vậy với tớ."

Kiều Dĩ Thần nhướn mày: "Cố Tín?"

Đinh Mông gật gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay anh ta đến đài để ghi hình tiết mục, trước kia tớ cứ nghĩ anh ta chỉ là hát hay, không ngờ phẩm chất anh ta cũng tốt như vậy, dù không biết tớ là ai nhưng anh ấy vẫn chỉ dạy cho tớ hát thế nào."

Cô nói đến đây, giọng có chút hưng phấn: "Lúc ấy tớ vô cùng kinh ngạc đến nỗi quên nói cảm ơn anh ấy luôn. Tớ định lúc về sẽ nói cho cậu nghe lại sợ cậu nghĩ tớ đang khoe khoang."

Kiều Dĩ Thần cười ha hả một cái: "Tớ thì nghĩ cậu khoe khoang cái gì? Khoe khoang cậu giúp hắn lục quá ca sao?"

Đinh Mông: "…

"Được rồi, cô đã quên Cẩu Đản nhà cô là đại chế tác, không nên thống kê là đã thấy qua bao nhiêu ngôi sao mà phải xem anh đã mắng bao nhiêu ngôi sao rồi. Kiều Dĩ Thần nhìn cô, hơi híp mắt nói:"Cậu rất thích Cố Tín à?

"Sở thích về âm nhạc của Đinh Mông với phong cách âm nhạc của Cố Tín hoàn toàn khác xa nhau, chắc là cô không thích anh ta đến vậy chứ? Đinh Mông mắt lấp lánh nói:"Trước kia vốn chỉ thấy anh ấy lớn lên đẹp trai, hát hay, nhưng tớ lại không thích rock nên cũng không chú ý nhiều. Nhưng mà, sau chuyện hôm nay, tớ đã bị anh ấy mê hoặc rồi.

Lúc về tớ còn mua album mới "Thất khống" của anh ấy đấy!"

Kiều Dĩ Thần: "…"

Anh lạnh lùng đưa mắt nhìn: "Nếu như anh ta không được đẹp trai như vậy, cậu còn có thể dễ dàng bị mê hoặc vậy sao?"

Đinh Mông nói: "Không phải cậu nói, đại đa số mọi người đều là nhìn mặt người khác sao."

Kiều Dĩ Thần: "…"

"Đúng rồi, hôm nay anh ấy còn nói với tớ. Ca hát cũng giống như tập võ công ngày xưa, phải quên chiêu thức mới có thể người kiếm hợp nhất được. Đáng tiếc, tớ vẫn chưa hiểu rõ."

Ha ha, lại còn người kiếm hợp nhất, chắc là Thiên ngoại phi tiên? Giọng nói Kiều Dĩ Thần vô cùng khinh thường: "Anh ta coi quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp rồi đấy."

Đinh Mông nhíu mày trừng anh, giống như rất không vừa lòng khi anh nói như vậy với thần tượng của mình: "Tớ cảm thấy anh ấy nói như vậy rất có đạo lý, chẳng phải bây giờ cậu cũng bảo tớ quá chú trọng kỹ thuật sao?"

Rất tốt, vì người đàn ông khác mà dám trừng mắt với anh. Kiều Dĩ Thần thở mạnh, nhìn cô cười: "Đừng ở trong phòng tớ nói về người đàn ông khác."

Đinh Mông hơi nghẹn: "…Trên hợp đồng có nói là mỗi người có quyền có tình cảm riêng mà."

Kiều Dĩ Thần nói: "Trên hợp đồng cũng nói, không thể dẫn người khác về nhà."

Đinh Mông nâng khóe miệng: "Nhưng mà tớ chỉ nhắc đến anh ấy thôi mà!"

"Cũng không được, tớ cảm thấy trong không khí đều là mùi của anh ta."

Đinh Mông: "…"

"Hơn nữa cậu còn muốn có tình cảm với anh ta? Cậu có đếm qua trên weibo của anh ta có bao nhiêu fan chưa?"

Đinh Mông: "… Được rồi, chúng ta tiếp tục tập hát đi.

"Vẫn là hát bài Tưởng niệm, bây giờ không được hát có kỹ thuật. Cứ nghĩ hát có kỹ thuật rất khó, nhưng bây giờ lại phải để biểu diễn sau làm phản lại cái ban đầu lại càng khó hơn. Đinh Mông khó khăn hát khiến cho bài hát rời rạc, không điểm nhấn. Kiều Dĩ Thần nhìn cô, nói:"Không cần cố ý chú tâm vào kỹ thuật cũng không cần cố ý không sử dụng kỹ thuật, quên chuyện kỹ thuật đi, cứ dùng trực giác của cậu mà hát."

Đinh Mông nhíu nhíu mày: "Trực giác?"

"Ừ, đừng có suy nghĩ đến khi nào phải có kỹ thuật hay không, muốn hát thế nào thì hát thế đó, đó chính là trực giác."

Đinh Mông giật mình: "Người kiếm hợp nhất!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!