1.
Sống chung.
Theo yêu cầu mãnh liệt của tôi, người yêu tôi ngoan ngoãn từ tầng dưới chuyển lên.
CMN.
Hóa ra sống chung với người yêu lại tuyệt vời đến vậy, thực sự là hơn một năm nay đều trở nên vô ích.
Người yêu tôi, ra được phòng khách vào được phòng bếp, buổi tối còn có thể làm ấm giường.
Trước khi ngủ chúng tôi còn có thêm một hoạt động.
Những đêm người yêu tôi không muốn làm chuyện đó, tôi đều tỏ vẻ săn sóc cùng thấu hiểu, chẳng bao giờ lộ ra một chút ý tứ cưỡng ép nào.
Sau đó tôi sẽ ôm em, kể chuyện cho em nghe để dỗ em ngủ.
Nội dung câu chuyện nằm trong bản ghi nhớ trên điện thoại của tôi, tiểu hoàng văn kể về cuộc sống sinh hoạt đầy hương sắc vẫn được tác giả là tôi đăng tải dài hạn.
Tôi đọc mà xúc động, tình cảm trào dâng.
Kinh nghiệm cho thấy, người yêu tôi chưa bao giờ thành công trong việc nghe hết "câu chuyện", em sẽ lấy đi điện thoại rồi bò lên người tôi, cung cấp cho tôi tài liệu thực tế mới.
À đúng rồi, em đã trả lại cho tôi chiếc điện thoại tôi từng có ở nước ngoài.
Chính là vì bên trong bản ghi nhớ còn có kế hoạch cầu hôn kia.
Lúc đưa nó cho tôi, mặt em đỏ rần, ấp úng nói đã lén lút lấy nó khi vào bệnh viện thăm tôi, bởi vì em biết tôi đã ghi chép chuyện của chúng tôi trong đó, sợ tôi không nhớ lại được sẽ xóa đi.
Tôi hỏi em đã xem qua nội dung bên trong rồi à.
Giọng em càng nhỏ hơn, lúc sau mới nghe thấy một tiếng "Không" ậm ờ trong cổ họng.
Tôi biết em nói dối, nhưng tôi cũng chẳng vạch trần.
Bởi vì tôi đã tỉnh lại một lần khi còn ở trong bệnh viện cấp cứu.
Ý thức tôi lúc ấy không rõ ràng, vì quá sợ hãi mà bắt đầu tự thôi miên sâu sắc, còn vật lộn ghi lại những gợi ý giúp đánh thức tôi khỏi sự thôi miên vào bản ghi nhớ.
Mật khẩu khóa chỉ có hai chúng tôi biết.
Rất tốt, xem thì cứ xem, nhìn nhiều chút, thường xuyên ôn lại tình cảm ngọt ngào có lợi cho mối quan hệ ổn định của vợ chồng.
Àiii, chỉ là kế hoạch cầu hôn phải được suy nghĩ lại rồi.
2.
Cầu hôn.
Tại một lần tụ tập cùng bạn bè, vẫn là ở bể bơi nằm úp sấp quen thuộc kia và có đông đảo "hồ bằng cẩu hữu".
Chẳng qua "cảnh còn người mất", rốt cuộc cũng không có ai dám nói với tôi "ban ngày ban mặt thì có sao đâu, bên kia vẫn có phòng".
Không phải là tôi cầu hôn, tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bản kế hoạch mới kia còn chưa được sửa cho tốt đâu, là em ấy cầu.
Nhẫn là đôi mà tôi đã đặt làm ở nước ngoài trước đó, em đã trực tiếp lén lút lấy giấy chứng minh thư của tôi đi lấy về. Mẫu dành cho nam đều rất đơn giản, có khắc chữ bên trong, của em là "Prince", của tôi là "Princess".
Không biết em lấy bộ trang phục mặc trong vở kịch kia ở đâu, tay trái cầm lấy chiếc kiếm trên thắt lưng, tay phải cầm một bông hồng—–theo vở kịch thì hoảng tử nhỏ đã hái bông hồng từ bụi gai để tỏ tình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!