Hạ Vị Sương chợt bừng tỉnh, cả người mướt mồ hôi lạnh, không nhịn được mà run rẩy. Cô dùng sức ho khan mấy tiếng. Sự khó chịu do khói lửa mịt mù vẫn còn nấn ná trên cơ thể. Hai mắt, xoang mũi, khí quản, da thịt... vẫn còn đau rát, như thể cô thật sự vừa chết đi trong hỏa hoạn.
Nhưng đó chỉ là ác mộng, một cơn ác mộng khiến lòng cô bất an, mãi vẫn không thể bình tâm.
Hạ Vị Sương tỉnh lại, phát hiện mình vẫn ngồi ngay cửa. Vì thiếp đi với tư thế không có lợi cho nghỉ ngơi nên lúc này, cả người châm chích, đau đớn. Cô không nhịn được mà hồi tưởng những chi tiết trong mơ, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy chân thật.
Đầu đau nhói, đặc quánh, Hạ Vị Sương siết chặt c*̣c đá trong tay theo bản năng, cứ như làm thế thì cô sẽ cảm nhận được Tang Lộ vẫn đang ở ngay bên cạnh, sẽ có thể bình tĩnh, an tâm.
Nào ngờ, siết chặt rồi Hạ Vị Sương mới phát hiện xúc cảm trong tay thay đổi. Nương bóng tối ảm đạm, cô xòe tay, thấy được một nhúm bột phấn xám trắng trên đó.
Hạ Vị Sương kinh ngạc không nói nên lời.
Rốt cuộc đây là một lần ảo giác, một lần ác mộng nữa, hay chuyện không tưởng như c*̣c đá bị biến thành bột phấn đã thật sự xảy ra?
Hạ Vị Sương hắt hơi một cái, bột đá lả tả tung bay.
Hạ Vị Sương: "..."
Thôi chết, quà Tang Lộ tặng cô tan biến mất rồi!
Một tia nắng mai len qua cửa kính phòng khách, mang đến cho Hạ Vị Sương chút ánh sáng le lói. Cô nghiêng đầu nhìn qua, nghĩ thầm, nên đi.
Hạ Vị Sương lay tỉnh Hạ Tình Tuyết, ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng quăng cho cô nàng một quả bom hạng nặng: "Hình như chị có dị năng biết trước tương lai, nhưng không chắc trăm phần trăm. Em c*̃ng biết rồi đấy, chị hay gặp ảo giác mà."
Hạ Tình Tuyết nằm trong chăn, mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ: "..."
Hạ Vị Sương: "Chị mơ thấy tòa nhà này xảy ra hỏa hoạn, hai đứa mình chết hết."
Hạ Tình Tuyết: "... Hả?"
Hạ Vị Sương nói tiếp: "Nhưng mà không có thời gian c*̣ thể, c*̃ng không biết vị trí chính xác và nguyên nhân gây ra cháy, chỉ biết là đêm khuya. Để phòng bất trắc thì tụi mình đi thôi."
Lượng tin tức quá lớn khiến Hạ Tình Tuyết không kịp phản ứng. Cô nằm trên giường, ngẫm nghĩ một phen rồi bất chợt lộ ra vẻ mặt "ôi vãi": "Chị, chị không lừa em đó chớ?!"
Hạ Vị Sương điềm đạm cầm quần áo gác lên mép giường, hỏi: "Lừa em làm gì?"
Hạ Tình Tuyết cảnh giác: "Lỡ đâu chị muốn nhân cơ hội đi ra ngoài tìm chị Tang Lộ gì gì đó thì sao?"
Hạ Vị Sương bật cười: "Chị còn chưa tới mức như em nói. Tiểu Tuyết, chị sẽ không để em mạo hiểm c*̀ng chị."
Lời này vừa nghe thì thấy không vấn đề, nhưng Hạ Tình Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy quái. Cô cười gượng: "Không phải, chị, tụi mình đi đâu? Đi kiểu gì đây? Đi bằng xe căng hải hả? Chỉ sợ còn chưa xuống lầu thì đã thành đồ ăn rồi. Còn gọi taxi? Giờ chắc gì gọi được..."
Tối ngày chín, virus xác sống bùng nổ, tất cả hệ thống giao hàng, gọi xe đều đình trệ. Hạ Vị Sương là vừa vặn giành kịp đợt cuối c*̀ng, nhưng giờ đã không còn may mắn thế nữa.
Hạ Vị Sương nói: "Mấy vấn đề này sẽ có cách giải quyết. Hơn nữa, cho dù bây giờ không đi thì sau này e là c*̃ng phải đi. Chúng ta không thể nào co đầu rụt cổ trong nhà mãi được. Nếu chờ cứu viện đến thì... Tiểu Tuyết, em có nghĩ tới điều này chưa? Giữa quần thể con người sinh sống tập trung thì việc bùng nổ virus xác sống sẽ đưa đến hậu quả nghiêm trọng thế nào?
Hơn nữa, phạm vi thảm họa lần này còn trải rộng như vậy, chúng ta không thể một mực trông chờ vào người khác, vẫn phải nghĩ cách tự cứu bản thân."
"Em c*̃ng nghĩ tới chuyện đó..." Hạ Tình Tuyết rụt vào chăn, lí nhí nói, "Nhưng mà ra ngoài thật sự ghê lắm. Đến tận bây giờ em vẫn chưa tận mắt thấy xác sống. Em hơi sợ."
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ, lại nói: "Ra vậy. Thật ra tiếp tục ở lại trong nhà c*̃ng được, có điều mình phải nghĩ cách nhắc nhở mấy người sống dưới lầu, để bọn họ chú ý đừng gây ra hỏa hoạn. Dù rằng nhắc nhở chưa chắc đã có tác dụng. Suy cho c*̀ng thì hỏa hoạn c*̃ng có thể là do xác sống không còn lí trí gây nên.
Hoặc là thay phiên nhau gác đêm... Chậc, có điều lấy tình huống hiện tại thì có phát hiện lửa cháy kịp lúc đi chăng nữa c*̃ng không có phương tiện dập lửa. Bằng không cứ chờ thêm hai ngày, nhìn xem có nghĩ ra được cách nào khác hay không, đúng lúc chị c*̃ng muốn chờ Tang Lộ."
Hạ Tình Tuyết: "..."
Hạ Vị Sương sờ sờ trán em họ: "Ngoan, chị sẽ bảo vệ em."
Cô đã mất đi quá nhiều, tuyệt đối không cách nào chấp nhận việc Hạ Tình Tuyết chết ngay trước mắt mình. Cô không sợ chết. Cô muốn ở lại đây chờ Tang Lộ. Nhưng cô sợ Tiểu Tuyết vốn có hy vọng sống lại phải chết oan uổng. Thật ra giấc mơ kia có phải "tương lai" hay không, Hạ Vị Sương c*̃ng không hoàn toàn chắc chắn. Dị năng này cô không thể điều khiển, không hề có quy luật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!