Mùa hạ này nóng hơn trước kia nhiều. Mọi năm khi đến cuối tháng tám thì đêm đã mát mẻ một chút, nhưng năm nay lại không quá giống. Dù là đêm vẫn oi bức không thôi, đặc biệt là khi còn ở trong một cái lều kín mít, mà cái lều này lại còn xịt đầy dầu thơm.
Nghỉ ngơi trong hoàn cảnh ấy, Hạ Vị Sương ngủ hết sức chập chờn. Hơn nữa, trong lòng cô vẫn còn lo lắng, sợ bị Tang Lộ đuổi theo, thế nên cả đêm cứ đứt quãng lúc tỉnh lúc mê. Có khi, cô bất chợt tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn thấy Tang Lộ mà giật mình hốt hoảng.
Nhưng đó chỉ là ảo giác. Tang Lộ nằm bên cạnh cô, cười nuông chiều mà bất đắc dĩ, dụ dỗ cô kéo mở lều một chút, đừng để bản thân mình ngộp chết. Hạ Vị Sương lắc đầu, mắt thao láo đến hừng đông.
Ánh nắng sớm chiếu xuyên bức màn, lại qua thêm lớp lều thì đã vô c*̀ng yếu ớt, nhưng đối với người đã nhìn chăm chú vào bóng đêm trong thời gian dài mà nói thì vẫn đủ rõ ràng.
Trời đã sáng. Tang Lộ… không có đuổi theo.
Hạ Vị Sương không thể nói rằng mình cảm thấy sung sướng hay thế nào. Lòng cô nặng trĩu, khi vỗ ngực ngồi dậy lại có cảm giác như đã qua một đời.
Đến lúc này, Hạ Vị Sương mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Xem ra dầu thơm đúng là có tác dụng. Sau khi rời khỏi cửa hàng bán đồ dùng câu cá thì Hạ Vị Sương mới xịt dầu thơm trong xe. Tang Lộ dù có đuổi đến cửa hàng đi chăng nữa c*̃ng sẽ không tìm được nơi tiếp sau đó, bởi vì Tang Lộ căn bản không biết chuyện Hạ Vị Sương xịt dầu thơm, c*̃ng sẽ không liên hệ hai mùi đó với nhau.
Nhưng mà, cô lại có thể trốn Tang Lộ được bao lâu? Chẳng lẽ phải sống cả đời trong mùi dầu thơm ư?
Bước tiếp theo nên làm gì đây?
Lòng Hạ Vị Sương rối như tơ vò, không biết nên làm thế nào cho phải. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai. Tang Lộ ảo giác tựa vào đầu vai cô, nói: "Đừng sợ, chị sẽ c*̀ng em. Ngủ thêm chút nữa đi."
Hạ Vị Sương gật đầu, đáp vâng.
Lần này, cô hé mở cái lều một chút để hít thở không khí. Trời sáng rồi thì nhiệt độ sẽ tăng càng nhanh. Cô không muốn thật sự khiến bản thân ngộp chết.
Một giấc này ngủ đến tận giữa trưa. Cả người Hạ Vị Sương mướt mồ hôi, vừa nóng vừa oi, thức dậy mà vô c*̀ng khó chịu. Có điều ít ra c*̃ng ngủ được đủ lâu, tinh thần cuối c*̀ng đã phấn chấn lên. Những cảm xúc tiêu cực ầm ĩ ứ đọng trong lòng c*̃ng tan đi rất nhiều. Hạ Vị Sương uống hai hớp nước, hít một hơi thật sâu bầu không khí ngập tràn mùi dầu thơm c*̀ng mùi thối c*̉a xác sống, rồi kéo mở khóa lều.
Buổi tối co đầu rụt cổ bên trong đã đành, ban ngày thật sự không thể. Huống hồ, dù cô có nhịn được mà trốn miết đi chăng nữa thì c*̃ng ngại để Bạch Thiến nuôi mình.
Bạch Thiến đã chờ ngoài cửa từ sớm, vừa thấy Hạ Vị Sương ra thì lập tức đón người đi ăn.
"Tiểu Sương, trông em giống như không được thoải mái lắm."
Hạ Vị Sương "ừ" một tiếng, xoa xoa bụng nói: "Có thể là mấy hôm nay không ăn uống đàng hoàng nên dạ dày không ổn lắm."
Bạch Thiến quan sát thật kĩ sắc mặt tái nhợt c*̉a Hạ Vị Sương, lo lắng nói: "Vậy thì nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Xác sống chung quanh đây đều bị c*̣c Than tiêu diệt hết rồi. Em có thể thả lỏng một chút."
Nhắc đến c*̣c Than, Hạ Vị Sương lại đảo mắt quanh khu trung tâm bán đồ nội thất trống trải một lượt, thấy không ít bóng mèo nhưng lại không có c*̣c Than.
"c*̣c Than đâu rồi?"
Bạch Thiến nói: "c*̣c Than ra ngoài săn thú. Dị năng c*̉a nó tuy lợi hại nhưng đồng thời c*̃ng cần rất nhiều thức ăn c*̀ng một thứ đá kì quái. Em c*̃ng có dị năng, hẳn là biết trong đầu xác sống có tinh thạch."
Hạ Vị Sương gật đầu.
Bạch Thiến tiếp tục nói: "c*̣c Than rất thích ăn cái đó, nên thi thoảng sẽ ra ngoài đánh xác sống. Như vậy c*̃ng tốt. Nó có đồ bỏ bụng, tụi mình c*̃ng càng an toàn."
Biết c*̣c Than không phải lúc nào c*̃ng ở bên cạnh Bạch Thiến, Hạ Vị Sương có phần lo lắng. Suy cho c*̀ng thì dị năng c*̉a Bạch Thiến c*̃ng hệt như cô, chẳng có lực công kích gì.
Thấy biểu cảm c*̉a Hạ Vị Sương, Bạch Thiến đã đoán ra ngay suy nghĩ c*̉a cô nàng. Cô cười nói: "Không sao đâu. Nếu muốn tìm nó thì kêu đứa khác ra tìm là được. Nó sẽ không đi quá xa."
"Vậy tính ra c*̃ng tiện." Hạ Vị Sương nói.
Ăn xong, Bạch Thiến thế mà lại mang một cái máy tính xách tay với c*̣c sạc rời ra, muốn c*̀ng Hạ Vị Sương xem phim trữ sẵn trong máy. Chỉ tiếc là không có mạng, ngoài đó ra thì c*̃ng chẳng làm được gì khác.
Vào thời buổi này mà vẫn có thể giải trí, cuộc sống c*̉a Bạch Thiến quả thật không tệ. Lòng Hạ Vị Sương bỗng nhiên an tâm hơn nhiều. Cô cho rằng có thể thả lỏng một khoảng thời gian, nhưng sự thật chứng minh con người nếu sống thì không thể không đối mặt với đủ thứ chuyện lung tung, lộn xộn. Đến chạng vạng, Hạ Vị Sương phát hiện kì kinh tháng này đến sớm.
Bôn ba suốt mấy hôm, tinh thần lại căng thẳng, không thể nào nghỉ ngơi đàng hoàng,… Những điều đó khiến chu kì kinh nguyệt lần này c*̉a cô chẳng những đến sớm mà còn khó chịu hơn rất nhiều. Thứ duy nhất có thể xem như may mắn chính là trong xe c*̉a Hạ Vị Sương có sẵn băng vệ sinh để sử dụng.
Đây là lần đầu tiên cô đau đến thế. Trong bụng hệt như có con sâu đang lăn lộn quằn quại. Cả người rét run, mướt mồ hôi. Bạch Thiến bị tình trạng c*̉a cô làm hoảng sợ, thiếu chút nữa đã cho rằng Hạ Vị Sương bị viêm ruột thừa cấp hay gì đó. Biết cô chỉ là tới tháng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!