Hạ Vị Sương tựa vào lưng ghế, vừa đếm số vừa hít thở sâu. Cô cố gắng thả lỏng tinh thần đang căng thẳng, cảm nhận nguồn năng lượng ẩn chứa trong tinh thạch.
Không biết có phải do dị năng biến đổi hay không mà giờ đây, cảm giác với năng lực c*̉a cô c*̃ng càng chi tiết, tỉ mỉ. c*̀ng với sự kích thích tình cảm sâu trong ý thức, Hạ Vị Sương dường như đang nhìn thấy quá khứ c*̉a chủ nhân viên tinh thạch bằng một cách thức kì ảo. Một số hình ảnh vụn vặn, một vài cảm xúc mãnh liệt,… Tựa giấc mộng dài, khiến người ta cảm nhận được, nhưng bất luận có làm sao c*̃ng không nhớ rõ.
Xuyên qua đại dương kí ức ấy, Hạ Vị Sương nhận được nguồn năng lượng tinh khiết, biến nó thành c*̉a mình, nuôi dưỡng ngược lại bản thân. Giây phút này, Hạ Vị Sương dù vẫn biết mình chỉ là Hạ Vị Sương nhưng dường như trong một khoảnh khắc nào đó, cô đã trở thành chủ nhân c*̉a tinh thạch, trở thành một người khác.
Một viên tinh thạch lặng lẽ hóa thành bột phấn trong tay Hạ Vị Sương. Cô nhắm mắt, vẻ mặt an tường như đã chìm vào giấc mộng. Lát sau, viên tinh thạch thứ hai c*̃ng tan thành bột, sau đó là viên thứ ba…
Hạ Vị Sương buông thõng bàn tay. Trong xe tối đen, im lặng như chỉ còn mỗi tiếng hít thở c*̉a cô. Cô đã nhận được đủ năng lượng. Những cảm xúc tiêu cực, hỗn loạn lắng đọng trong đại não đã lên đến giới hạn. Hiện tại, Hạ Vị Sương như đang đi bên bờ vực thẳm, sơ sẩy một cái chính là tan xương nát thịt. Cô cần chậm rãi tiêu hóa hết những cảm xúc này.
Đương nhiên, dưới sự trợ giúp c*̉a năng lượng, khả năng khống chế dị năng c*̉a Hạ Vị Sương c*̃ng nâng cao một bậc.
Song, đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Vị Sương chủ động dò xét tương lai c*̉a bản thân. Việc này dường như có hơi khác biệt so với tiên tri người khác. Hạ Vị Sương ăn hai viên kẹo mềm, hy vọng nó có thể giúp mình tiến hành thuận lợi hơn một chút…
Xã hội loài người sau khi tận thế nổ ra, bất luận là ban ngày hay đêm tối đều yên tĩnh như thế. Kiểu yên tĩnh này là do hoạt động c*̉a con người giảm bớt. May mà những xác sống cần c*̀ vẫn miệt mài làm việc bất kể ngày đêm, thế mới không khiến thế giới này trở thành một vùng tĩnh lặng.
Nhưng trong đêm tối tăm này, ngoài những âm thanh c*̉a xác sống mà mọi người đã quen thuộc, đâu đó vẫn có một loại tiếng động khác. Nhóp nhép, nhóp nhép. Như tiếng phát ra khi thứ gì đó dính nhớp bị đè ép. Dù rất khẽ nhưng vẫn khiến người ta không dám dễ dàng bỏ qua.
Sau đó, tạch, một cánh cửa cuốn kim loại bị đâm thủng.
Người đến dùng một tư thái thong thả mà dứt khoát, xé cho cái lỗ đâm trên cửa cuốn rộng ra. Đến khi nó thành một hình tròn to bằng bàn tay trẻ con thì một thứ mềm mại như keo c*̃ng len lỏi mò vào, áp lên thùng xe đằng sau cửa cuốn, lan dần ra trước, sau đó rơi xuống mặt đất.
Không chút hoang mang, vô c*̀ng bình tĩnh, dường như đã nắm giữ tất cả trong tay.
Khi sinh vật gần như không thể được định nghĩa bằng những khái niệm hiện có c*̉a con người ấy tiến vào cửa hàng tối tăm, ánh trăng c*̃ng chiếu rọi từ sau lưng nó. Nó tiến lên mấy bước, dần biến thành một cô gái với dung mạo xinh đẹp. Cô ta còn khoác lên người một chiếc váy đỏ rách rưới. Bởi cô rất thích chiếc váy này. Muốn đến gặp người kia là phải mặc nó vào.
Lúc này, cô ta đã đứng ngay đầu xe.
Chỉ cách một lớp kính chắn gió, thứ cô muốn đã sắp trở lại lòng bàn tay, một lần nữa.
Tang Lộ hơi khom lưng. Đêm, đồng tử cô trở nên tròn xoe, đen láy hệt mắt mèo. Màu đen như có thể hấp thu vạn vật ấy bao quanh một vòng màu tím thẫm, tựa hành tinh thần bí ẩn sâu giữa vũ trụ bao la.
Tang Lộ lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt Hạ Vị Sương say giấc. Chuyện đó c*̃ng không có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ là muốn nên làm thế mà thôi. Sau đó, cô áp lòng bàn tay lên cửa sổ xe.
Bàn tay xinh đẹp thoạt trông hệt như tay con người, không biết ẩn chứa điều kì ảo gì mà vài giây trôi qua, cửa sổ xe đã nứt ra một lỗ tròn. Tang Lộ thực hiện lại chiêu c*̃, tiến vào bên trong.
Cô ngồi xuống ghế phụ lái. Bởi vì trước kia, người ngồi ở đây vẫn luôn là cô.
Thật ra hàng loạt những động tác ấy c*̉a Tang Lộ đều hết sức lặng lẽ, không phát ra tiếng động gì, nhưng Hạ Vị Sương vẫn tỉnh lại. Nhịp tim dồn dập, mãnh liệt, khó có thể xem nhẹ kéo cô ra khỏi giấc ngủ sâu.
Nhờ bản năng cảnh giác đối với nguy hiểm mà Hạ Vị Sương vừa tỉnh giấc đã lập tức mở to mắt nhìn sang bên cạnh. Giây phút này, cô gần như hoàn toàn không phân biệt được người nọ và ảo giác.
Là chân thật? Hay hư ảo?
Vì sao cô lại nhìn đến Tang Lộ với bộ dáng như thế này? Nếu là hư ảo, vậy chẳng lẽ quái vật đáng sợ khoác bề ngoài c*̉a Tang Lộ này đã thay thế được hình tượng vốn dĩ c*̉a Tang Lộ trong lòng cô?
Tang Lộ nghiêng mặt, nói với Hạ Vị Sương: "Chị… đã trở lại. Chị… muốn biết…"
Là thật!
Không. Bất luận là thật hay giả thì hiện tại, Hạ Vị Sương chỉ muốn trốn thật xa khỏi người này.
Cô giơ tay toan đẩy mở cửa xe, nhưng hành động ấy rõ là đã sai. Bởi vì Hạ Vị Sương vừa chạm đến tay nắm, con người yêu dị bên cạnh đã lập tức biến đổi. Cánh tay vụt kéo dài. Tứ chi mềm mại điên cuồng phình lên như bơm hơi. Gần như chỉ trong nháy mắt đã bao quanh toàn bộ ghế điều khiển.
Hoặc là nói, Tang Lộ bao lấy người Hạ Vị Sương bằng một tư thế quái dị. Cô như được tạo thành từ vô số những sợi silicon mềm với kích thước khác nhau, mang theo cái lạnh lẽo c*̀ng xúc cảm ẩm ướt, mềm mại mà hoàn toàn giam cầm Hạ Vị Sương vào lòng. Đôi cánh tay kia đương nhiên c*̃ng không thể gọi là cánh tay nữa mà chỉ là một loại công c*̣ được tận dụng triệt để. Tang Lộ nhìn chăm chú vào Hạ Vị Sương.
Nụ cười vừa rồi còn treo trên gương mặt đã dần biến thành vẻ nghi hoặc.
"Vì sao lại… tự rời đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!