Chương 31: (Vô Đề)

Hạ Vị Sương ngửi được mùi lạ, theo bản năng bèn nâng mặt Tang Lộ, kề sát vào ngửi thật kĩ.

Phần phật, gió thổi cửa sổ khua từng đợt. Cánh tay ướt át, lạnh lẽo c*̉a Tang Lộ quàng trên bả vai Hạ Vị Sương như một con rắn mềm mại quấn quanh.

"Tang Lộ, chị lại ăn bậy cái gì nữa rồi?" Hạ Vị Sương vừa hỏi vừa né tránh sự dây dưa từ Tang Lộ. Chuyện này thật sự không được. Đây là ở nhà người khác, thậm chí mới cách đây không lâu, trong căn phòng này còn xảy ra thảm kịch c*̉a người thân. Điều đó khiến Hạ Vị Sương cảm thấy ngượng ngùng khi quá thân mật với Tang Lộ.

Huống hồ...

"Đánh răng chưa đấy?" Hạ Vị Sương tức giận hỏi.

Tang Lộ đành phải yên lặng buông tay, ngồi trên bàn, dùng ngón tay làm lược mà chải mái tóc vẫn đang rỏ nước không ngừng.

Dáng người cô yểu điệu. Làn da trắng nõn. Khi ngồi một cách tùy ý như thế lại để lộ từng mảng da thịt sáng màu giữa đêm tối, hút mắt vô c*̀ng.

Hạ Vị Sương vội đứng thẳng dậy. Vừa rồi bị Tang Lộ ôm, quần áo cô lúc này đã đầy vết nước. Đầu tiên là đóng cửa sổ, sau Hạ Vị Sương lại đứng đó quan sát một lúc nữa, phát hiện đêm nay ngoại trừ tiếng kêu thê thảm vừa rồi c*̀ng tiếng mưa rả rích ra thì chẳng còn âm thanh nào khác.

Con người hẳn là ngủ cả rồi. Theo lí thuyết thì xác sống phải càng manh động mới đúng.

Lòng Hạ Vị Sương thoáng qua một chút bất an. Cô đóng chặt cửa kính sau cửa sổ, rồi lấy từ ngăn tủ ra chiếc khăn lông, cẩn thận lau tóc cho Tang Lộ.

Không có điện, không thể sử dụng máy sấy, đành phải dùng khăn lông thấm từ từ. Xoa rồi lại xoa, Hạ Vị Sương nhặt ra được mấy cọng cỏ mềm. Trời tối quá không nhìn rõ, cô thuận tay quẳng vào thùng rác.

Mái tóc Tang Lộ vừa dài vừa nhiều, lau một lúc lâu c*̃ng mới chỉ hơi ráo. Hạ Vị Sương lại đổi một chiếc khăn lông khác giúp chị lau khô nước trên người, từ gương mặt xuống đến cổ, từ bả vai xuống cánh tay. Quần áo ẩm ướt dính sát vào cơ thể. Hạ Vị Sương vươn tay, nhẹ nhàng móc lấy dây áo Tang Lộ, toan giúp chị cởi ra.

Tang Lộ bất chợt quay đầu nhìn. Trong bóng đêm, Hạ Vị Sương không thấy rõ vẻ mặt chị, bèn nói: "Đồ dơ hết rồi, nên thay thôi. Vừa hay bây giờ chúng ta có chỗ ở, cởi ra đi em giặt cho chị."

Nghe xong, cái người nãy giờ vẫn luôn im lặng ấy bỗng nhiên vươn vai một cái, sau đó mềm nhũn ngả vào người Hạ Vị Sương hệt một đống bùn nhão. Hạ Vị Sương giúp Tang Lộ cởi váy, rất thuận lợi. Hẳn là do cả người Tang Lộ đều trơn tuột, chỉ cần nắm kéo lên trên một phát là ra.

Mái tóc dài như thác nước kia bị chiếc váy quét qua, vung mạnh một phát rồi lại rơi xuống thân người. Rõ ràng trời tối căm căm không thể nhìn rõ một cái gì nhưng Hạ Vị Sương vẫn nghiêng mặt đi theo bản năng, cảm thấy cả người Tang Lộ trắng đến lóa mắt.

"Này là đồ lúc trước chị chọn, giờ cho chị mặc."

Hạ Vị Sương nuốt nước bọt, rồi vội bước đến ba lô, lục tìm mớ quần áo dự phòng cất trong đó. Là áo dây mảnh lộ vai đen mát mẻ và quần cao bồi. Phong cách này không quá giống với gu ăn mặc trước kia c*̉a Tang Lộ. Nhưng nếu bây giờ chị thích thì thôi cứ chiều vậy. Dù sao cái người này c*̃ng chẳng cần quần áo bảo vệ.

Nhưng đến lúc chuẩn bị mặc vào cho Tang Lộ, Hạ Vị Sương mới chợt nhớ ra một điều: "... Quên lấy... đồ lót rồi." Số đo c*̉a hai người khác nhau, Tang Lộ không thể mặc đồ c*̉a cô.

Dù rằng... hẳn là... có lẽ... Tang Lộ không cần mặc đồ lót. Suy cho c*̀ng thì cấu tạo thân thể c*̉a chị nay đã khác, nhưng...

Hạ Vị Sương đảo mắt qua trước người Tang Lộ, bỗng dưng phát hiện: "Hóa ra chị cứ luôn xõa tóc là vì thế à."

Tang Lộ: "..."

Chẳng biết là do xấu hổ hay không thích hai món quần áo kia mà lúc mặc đồ vô c*̀ng trầy trật. Tang Lộ hệt như một con rắn mềm nhũn, lại giống con cá chạch trơn tuồn tuột. Cô không chịu chủ động phối hợp, con người đành phải không ngừng nhượng bộ... Nhường ra bờ ngực c*̉a mình để giữ chặt thân thể đối phương, nhường ra đôi tay c*̉a mình để kéo lấy đôi tay đối phương, nhường ra bờ vai c*̉a mình, tránh cho đối phương bỗng dưng trượt xuống.

Thay một bộ quần áo mà hệt như đi đánh trận. Hạ Vị Sương mệt đến thở hồng hộc, không nhịn được vươn tay véo mặt Tang Lộ.

Tang Lộ lúc này đang trợn to mắt nhìn quần áo mới trên người. Sau, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, ngó sang phía chiếc váy bẩn trong tay Hạ Vị Sương.

Hạ Vị Sương cầm váy nói: "Chờ giặt sạch rồi lại mặc."

Nào ngờ Tang Lộ lại bất chợt vươn tay, chộp lấy cái váy trong tay Hạ Vị Sương về mình. Sau đó, cô nhanh chóng gấp rồi lại gấp, cuối c*̀ng gấp chiếc váy đỏ mỏng thành một xấp gọn, rồi kéo áo, nhấn vào bụng một cái... váy biến mất.

Hạ Vị Sương mắt chữ O mồm chữ A.

Mà Tang Lộ bên kia lại một lần nữa từ tốn ngả người, quyến rũ nằm nghiêng trên bàn, lại vươn cẳng chân móc lấy chân Hạ Vị Sương từng chút một.

c*̃ng không biết cái người này chạy đi đâu mà cẳng chân lấm tấm. Giày thì vẫn mặc đàng hoàng, không cởi.

Hạ Vị Sương nắm lấy mắt cá chân Tang Lộ, thuần thực giúp đối phương cởi giày rồi lau lau chùi chùi. Sau đó, cô ôm một chiếc chăn mỏng qua trải lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!