Về đến nhà thì đã năm giờ hơn. Nắng vẫn gay gắt khiến làn da người ta đau rát.
Hạ Tình Tuyết chưa dậy, vẫn ngủ yên trên giường Hạ Vị Sương. Gương mặt nhỏ nhắn vốn dĩ vô c*̀ng đáng yêu giờ vàng như nến, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Hạ Vị Sương sờ trán cô nàng, đoạn mang nhiệt kế đến đo nhiệt độ, 39.3 độ C.
Tình hình này thôi c*̃ng đừng trêu ghẹo gì nữa.
Hạ Vị Sương không quấy rầy Hạ Tình Tuyết, chỉ khẽ khàng lục ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc màu trắng xem ngày, sau đó trút ra hai viên uống. Tiếp theo, cô lại mang máy tính ra phòng khách làm việc.
Thứ nhất là vì bệnh tình không ổn định, thứ hai là bản thân Hạ Vị Sương c*̃ng không thích xã giao, thế nên cô chọn làm phiên dịch ở nhà, dù là nói điều đó ra sẽ khiến người ta có cảm giác rất quái gở. Các bạn học chung đại học hễ biết đều tỏ vẻ đáng tiếc. Nhưng không cần tiếp xúc với quá nhiều người khiến Hạ Vị Sương cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Trên thực tế, tiền kiếm được từ công việc này khá thấp nếu so với năng lực c*̉a Hạ Vị Sương. Trước khi bệnh, cô đã lưu trữ tri thức c*̉a khá nhiều ngôn ngữ. Trí nhớ cô rất tốt, năng lực học tập lại mạnh, là người giỏi có tiếng trong khoa.
Đáng tiếc tất cả đều thuộc thì quá khứ. Từ khi bắt đầu sinh ra ảo giác, Hạ Vị Sương đã không dám tin tưởng ký ức c*̉a mình nữa. May mà chuyện đó không ảnh hưởng quá lớn đến nghề này. Cô vẫn có thể dựa vào nó mà sống một cuộc sống khá thoải mái.
Hạ Vị Sương làm việc một chốc, đến khi thuốc bắt đầu có tác dụng thì ăn gì đó lót bụng rồi ngủ. Cô đặt đồng hồ báo thức, khoảng tám chín giờ dậy một lần, phát hiện Hạ Tình Tuyết vẫn sốt cao không hề thuyên giảm.
Trước khi ngủ, cô đã nấu cháo trong nồi cơm điện, giờ c*̃ng vừa chín nhừ. Hạ Vị Sương gọi tỉnh Hạ Tình Tuyết để cô nàng húp cháo. Hạ Tình Tuyết ăn chưa được bao nhiêu đã nói ăn không vô. Hạ Vị Sương bèn pha một ly nước muối đường để Tiểu Tuyết mơ mơ màng màng uống cạn, lại cho cô nàng uống thuốc hạ sốt thêm lần nữa.
Nếu sáng mai còn chưa hạ sốt, phải đưa Tiểu Tuyết đến bệnh viện.
Kết quả, thức dậy lần này, bản thân Hạ Vị Sương lại mất ngủ. Cô nhìn như đang chơi điện thoại, thật ra tâm hồn đã sớm treo ngược cành cây, chẳng biết thế nào mà lại đi đến cửa.
Hạ Vị Sương mở cửa, đứng ngay huyền quan*, dường như đang chờ đợi gì đó. Chỉ thoáng chốc, gió đêm mát lạnh đã khiến đầu óc cô tỉnh táo lại đôi chút. Hạ Vị Sương than nhẹ một tiếng, lại kéo cửa định trở vào nhà.
*Huyền quan là cái khoảng từ cửa vào tới phòng khách ấy. Vẫn còn trong nhà chứ không phải ngoài hành lang.
Tiếng thủy tinh vỡ chói tai vang lên từ nhà bên cạnh, sau đó là một tràng những tiếng thình thịch hỗn loạn. Hạ Vị Sương giật mình. Cô xoa xoa lỗ tai rồi lặng lẽ vào trong. Hai nhà tuy là hàng xóm nhưng thật ra c*̃ng không thân, chỉ chạm mặt vài lần, tán gẫu đôi câu. Hơn nữa, nhà kế bên gần như là hôm nào c*̃ng cãi nhau, người ta căn bản không muốn quan tâm nguyên nhân tranh chấp c*̉a họ nữa.
Hạ Vị Sương trở lại bên mép giường Hạ Tình Tuyết, dùng khăn ướt giúp cô nàng lau trán và lòng bàn tay. Hai hôm trước cô sốt cao, Tiểu Tuyết c*̃ng chăm cô như thế.
Mười hai giờ, Tiểu Tuyết vẫn chưa hạ sốt. Hạ Vị Sương vốn định tiếp tục trông chừng cô nàng, nào ngờ tối nay không uống thuốc ngủ nhưng cô vẫn mơ màng thiếp đi.
Sau đó, Hạ Vị Sương có một giấc mơ. Một giấc mơ cực kì rối loạn, lo lắng khiến người ta không tài nào hiểu nổi. Cô mơ thấy mình vừa thở dốc vừa chạy, trên người mang túi, trong tay còn xách một túi nylon nặng trình trịch. Cô vô c*̀ng sợ hãi, vì đằng sau có người đang đuổi theo. Cô chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước. Đồng thời, Hạ Vị Sương còn cảm nhận được sự nghi hoặc c*̀ng lo âu c*̉a chính mình trong mơ.
Giấc mơ ấy khiến cô ngủ không được yên, dậy rồi còn cảm thấy vô c*̀ng mệt mỏi. Điều đó có nghĩa đêm qua căn bản không được nghỉ ngơi tốt.
Hạ Vị Sương hồi tưởng lại giấc mơ trong chốc lát, sau đó đến xem Tiểu Tuyết.
6 giờ 12 phút, ngày 9 tháng 8, năm 2021.
Tiểu Tuyết sốt cao không hạ. Hạ Vị Sương lại cứng rắn gọi tỉnh cô nàng một lần nữa, cho ăn chút cháo và nước muối đường, đỡ cô nàng vào nhà vệ sinh, sau đó chuẩn bị đưa đến bệnh viện.
Hạ Tình Tuyết không muốn đi lắm, bởi vì hai hôm trước, Hạ Vị Sương c*̃ng sốt cao liên tục hai ngày, không đi bệnh viện mà chỉ tự uống thuốc ở nhà c*̃ng khỏi. Nhưng bị ốm khiến cô không còn sức phản đối, đành phải tựa vào người Hạ Vị Sương, đồng ý đến bệnh viện khám xem.
Nhưng chuyến đi này c*̃ng không được thuận lợi.
Hôm nay, xe trước bệnh viện đặc biệt đông, bên trong lại càng nghẹt người, kín chỗ. Hạ Vị Sương đỡ Hạ Tình Tuyết đến phòng chờ khám còn mình đi đăng kí. Dọc đường đi, cô chú ý đến một hiện tượng vô c*̀ng quái lạ. Trong bệnh viện, bệnh nhân sốt là nhiều nhất, sau đó đến triệu chứng run rẩy cả người, không ngừng nôn mửa. Kiểu bệnh tập thể thế này không thể không khiến Hạ Vị Sương liên tưởng đến bệnh truyền nhiễm.
Càng gay go hơn chính là bác sĩ c*̃ng khẳng định suy đoán c*̉a cô.
Sau khi truyền dịch xong, bác sĩ đề nghị Hạ Tình Tuyết về nhà nghỉ ngơi, theo dõi, bởi vì từ hôm qua đã có tình trạng bệnh truyền nhiễm bộc phát, ở lại bệnh viện rất có thể không bệnh mà bị lây nhiễm ngược lại. Huống hồ, bệnh viện hiện tại căn bản không có chỗ để Hạ Tình Tuyết nằm chữa trị.
"Nếu về nhà vẫn tái phát thì có thể đến tiêm một mũi nữa."
Cuối c*̀ng, Hạ Vị Sương cầm thuốc bác sĩ kê đơn c*̀ng cồn phun sương, dẫn Hạ Tình Tuyết rời khỏi bệnh viện.
Lại một tiếng thét vang lên.
Gần đây, Hạ Vị Sương hình như rất hay nghe được người ta thét chói tai. Cô quay đầu nhìn theo hướng đó, kinh ngạc phát hiện lại có một bệnh nhân tấn công người bên cạnh, bộ dáng điên cuồng hệt như chó mắc bệnh dại. May mà người nọ bị bảo vệ và nhân viên y tế khống chế kịp thời. Nhưng cánh tay người bị cắn c*̃ng đã đổ máu, thảm không nỡ nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!