Chương 26: (Vô Đề)

Vui?

Hạ Vị Sương không biết mình mất bao lâu mới có thể ghép những từ Tang Lộ nói ra thành câu hoàn chỉnh để mà hiểu được ý nghĩa. Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tang Lộ đang cong chân ngồi xổm trước mặt. Hạ Vị Sương phát hiện Tang Lộ hôm nay ngoại trừ nói chuyện ngày càng lưu loát ra thì dường như không hề khác biệt với Tang Lộ ở giây phút các cô mới vừa gặp lại. Chị vẫn nhìn cô bằng một ánh mắt đầy xem xét và khát vọng.

Đồng thời, Hạ Vị Sương còn thấy được ẩn sau nụ cười tươi đẹp nhưng cứng đờ kia là sự mỏng lạnh c*̀ng xa cách.

Các cô như người c*̉a hai thế giới, bởi vì thảm họa này mà tương ngộ lẫn nhau. Hạ Vị Sương thân là một người thường, lại vọng tưởng muốn kéo Tang Lộ về thế giới của mình. Giọng cô có phần trầm thấp, mang theo một sự run rẩy mà chính cô c*̃ng không thể nói rõ: "Vui? Đúng… Đúng, chị đã cứu em. Cái này em vui… Nhưng mà… nhưng mà…"

Hạ Vị Sương vươn tay bắt lấy bàn tay mảnh khảnh, trắng nõn c*̀ng một lọn tóc dài c*̉a Tang Lộ. Cô muốn giải thích với chị, muốn cho chị hiểu: "Nhưng mà con người không phải chỉ quan tâm mỗi một chuyện. Tang Lộ, chị c*̃ng thấy rồi đó, có người vô tội chết trước mặt chúng ta. Đây vốn là chuyện có thể tránh được, nhưng cuối c*̀ng nó vẫn xảy ra.

Cô ta đã chết… Còn thi thể này nữa, kiểu này… kiểu này… Ọe…"

Cô vừa nhìn thi thể thê thảm c*̉a Dương Đại Quân đã cảm thấy ghê tởm muốn mửa ra. Rõ ràng đã gặp qua rất nhiều những xác người dị dạng, khủng khiếp nhưng không một cái nào khiến Hạ Vị Sương cảm thấy chấn động như lần này.

Bởi vì Dương Đại Quân là người sống ư?

Hay vì đây là do Tang Lộ gây ra?

Hạ Vị Sương rét run từng cơn. Cô nói: "Kiểu này... người bình thường nhìn đến đều không thể vui nổi. Chúng em sẽ sợ hãi, sẽ gớm ghiếc, sẽ có rất nhiều cảm xúc tiêu cực…"

Cho dù chính mình đang phải trải qua những cảm thụ ấy, Hạ Vị Sương vẫn gắng gượng giải thích cho Tang Lộ. Cô nhìn Tang Lộ, giọng nói ẩn chứa sự cầu khẩn hèn mọn mà ngay chính cô c*̃ng không hề nhận ra: "Tang Lộ, chị có hiểu được không?"

Bất luận cô nói bao nhiêu, nói cái gì, Tang Lộ vẫn chỉ lẳng lặng mỉm cười.

Về phương diện nào đó, "cố định" sẽ mang đến cho người ta cảm giác an toàn. Nhưng ở một số phương diện khác, "cố định" lại đồng nghĩa với vô vọng.

Tang Lộ không đưa ra đáp án cho câu hỏi c*̉a cô. Kiểu im lặng thế này dường như đã là một cách trả lời.

Hạ Vị Sương nhìn sang Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết mang theo những cảm xúc phức tạp đan xen, có bi thương, có sợ hãi. Cô lại nhìn sang Kha Tiếu Tiếu. Kha Tiếu Tiếu c*̃ng thế. Cô thậm chí còn quay đầu nhìn chị Lưu và Lưu Đại Dân. Chị Lưu đã sợ đến bất tỉnh. Lưu Đại Dân che trước mặt chị Lưu, hai chân run rẩy, sợ hãi c*̀ng cực.

Mà Tang Lộ lại chợt lên tiếng hỏi: "Là bởi vì… làm bẩn… quần áo c*̉a em sao?"

Chưa một lúc nào Hạ Vị Sương lại nhận thức rõ rệt sự khác biệt giữa Tang Lộ và người thường như thế. Tang Lộ hôm nay nói rất nhiều, tay trái chống má, tay phải áp lên mặt Hạ Vị Sương, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt.

Chị tò mò hỏi: "Vì sao… lại lộ ra… ánh mắt này? Phải làm sao… em mới vui vẻ?"

Hạ Vị Sương ép buộc bản thân mình nở nụ cười, nói: "Em không sao. Em chỉ cần được bình tĩnh một chút, một mình. Tang Lộ, không sao, không hiểu c*̃ng không sao. Chị chỉ bị bệnh thôi, sẽ tốt, từ từ rồi sẽ tốt."

Cô vịn tường đứng dậy, bước qua hai cái xác trên mặt đất. Con người một khi đã mất đi sinh mệnh thì chỉ còn là một đống thịt nát. Dù sao thì, không thể hành động, không có tư duy, không biết cảm thụ, không cách nào lí giải,…

Hạ Vị Sương lảo đảo. Hạ Tình Tuyết vội vươn tay đỡ lấy cô. Cô xua tay ý bảo mình không sao, rồi lại bụm chặt miệng.

Tang Lộ đứng dậy, ngay giữa hành lang tối tăm, khoác trên người màn đêm đen, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng Hạ Vị Sương.

Không hề cử động, nụ cười cứng đờ, hệt một con rối không có linh hồn.

Hạ Vị Sương trở lại phòng 304, vào toilet, cởi quần áo, mở vòi sen xối nước lạnh một trận. Tiếng nước ào ào tràn ngập màng tai. Nước lạnh giội từ đầu xuống chân. Máu dính trên đầu, trên mặt, trên cổ dần tan ra hòa theo dòng nước. Lúc này, Hạ Vị Sương không suy nghĩ bất kì điều gì. Nhưng rồi, dường như cô lại không kiềm chế được sự xúc động c*̉a bản thân mà bắt đầu thất thần.

Nếu… nếu có thể sửa đổi thế giới này thì tốt quá. Nhưng mà không có cái nếu ấy.

Trái tim Hạ Vị Sương chợt giật nảy, bừng tỉnh cả người. Cô vội bước khỏi làn nước, dùng khăn lông lau mình.

Cô biết không một ai mà chưa từng hối hận, nhưng thường thì hối hận c*̃ng vô dụng. Cảm giác ấy đôi khi mãnh liệt khiến người ta đau đớn quằn quại, đôi khi lại như đàn kiến bò chi chít làm lòng người ta ngứa ngáy khôn cùng.

Cô bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa tồn tại dị năng c*̉a mình.

Dị năng này, là vì Tang Lộ mà có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!