Chương 25: (Vô Đề)

(Alex: chương này chơi ma sói. Đọc lướt là không hiểu nha.)

Thời gian không chờ đợi ai. Hạ Vị Sương dẫu có nóng lòng muốn khống chế dị năng c*̉a bản thân đến đâu đi chăng nữa c*̃ng không cách nào hoàn thành chỉ trong một lần.

Trước bữa cơm chiều, Hạ Vị Sương xuống lầu một chuyến. Cô men theo hành lang đi hết các phòng ở lầu ba, sau đó xuống lầu hai. Tang Lộ đi theo bên cạnh cô. Mễ Nhạc Nhạc và Hạ Tình Tuyết ở lại trong phòng.

Hạ Vị Sương nhớ mang máng, Anna ở 307, Dương Đại Quân ở 306, những phòng còn lại hoặc là quá bẩn, hoặc là có nhốt xác sống. Mà lầu hai, vốn Tiểu Trương ở c*̀ng Lưu Đại Dân, giờ Tiểu Trương đã mất, Lưu Đại Dân bèn ở một mình. Phòng c*̉a anh ta là 201. Ba ông bà cháu kia c*̀ng cô sinh viên c*̃ng ở lầu hai. Hạ Vị Sương nhớ cô nàng sinh viên ở 203, ba ông bà cháu hình như ở đầu khác, c*̣ thể phòng nào thì cô không chú ý.

Chị Lưu ở lại căn phòng nằm sau quầy tiếp tân tại lầu một để tiện tiếp đãi khách trọ bất kì lúc nào. Những chỗ khác ở lầu một chính là phòng khách, nhà bếp, phòng chứa đồ, phòng giặt ủi các thứ, c*̃ng không có phòng cho khách ở. Trong homestay, ngoại trừ phòng riêng c*̉a từng người thì những phòng còn lại, chỉ mình chị Lưu là có chìa khóa.

Khi Hạ Vị Sương xuống lầu một thì Lưu Đại Dân và chị Lưu đang chơi mạt chược với hai ông bà c*̣. Nhóc cháu c*̉a hai ông bà nằm ườn một bên đọc sách. Con người cứ nhàn rỗi mãi thì sẽ buồn chán đến sinh bệnh, tìm chút chuyện vui làm c*̃ng tốt.

Thấy Hạ Vị Sương xuống, chị Lưu nhiệt tình mời gọi: "Tiểu Hạ, lại đây xào mấy ván không em?"

Hạ Vị Sương cười tiến đến gần, vỗ vỗ vai chị Lưu thử nghiệm dị năng c*̉a mình một chút. Vẫn không quá thành công. Cô bèn nói: "Em không biết chơi mạt chược. Chị Lưu và mọi người chơi đi."

"Tiểu Hạ, em đói bụng chưa?" Chị Lưu nói, "Trong bếp còn ít đồ ăn."

Nói đoạn, cô lại mò tìm chìa khóa phòng bếp treo trên người. Không nên hại người nhưng phải cẩn thận đề phòng. Nhà bếp bình thường luôn khóa kín, để phòng có người mang ý đồ tới trộm.

Đấy, Diệp Thần đã nhân lúc cô lẩm cẩm quên khóa cửa mà trộm đồ rồi chuồn đi đấy thôi.

Hạ Vị Sương nhìn thoáng qua xâu chìa khóa trên thắt lưng chị Lưu, nói: "Không cần đâu, em vẫn chưa đói bụng. Đúng rồi, chị Lưu, phòng 304 còn cái thẻ nào không? Tụi em bốn người, chỉ có một thẻ phòng thì không được tiện lắm."

Tuy đã c*́p điện nhưng khóa cửa thông minh dùng pin, vẫn có thể sử dụng.

Chị Lưu đáp: "Có, có. Vốn tụi chị lấy thẻ dự phòng là để tiện quét dọn, vệ sinh. Có điều bây giờ c*̃ng không cần dọn nữa, đưa tụi em c*̃ng được."

Nói đoạn, cô lập tức đứng dậy đi lấy. Thẻ không nằm trong phòng chị Lưu mà ở ngay sau quầy tiếp tân, được khóa trong ngăn kéo dưới bàn.

Hạ Vị Sương như ngẫm nghĩ gì đó.

Sau, chị Lưu lại chơi thêm hai ván rồi bắt đầu chuẩn bị nấu cơm. c*̣ bà c*̀ng chị Lưu vào phòng bếp làm việc, Lưu Đại Dân ở lại quét tước, vệ sinh phòng khách. Hạ Vị Sương quan sát một chốc, rồi bất chợt tiến lên một bước, giật lấy cây chổi trong tay Lưu Đại Dân, tiện như lơ đễnh mà chạm vào anh ta.

Dị năng vẫn không phản ứng.

Lưu Đại Dân giật mình: "Cô Hạ, không cần đâu, tự tôi làm là được rồi."

Hạ Vị Sương cười cười, hỏi: "Lần đầu ra ngoài tìm đồ, kích thích lắm nhỉ? Có bị thương ở đâu không?"

Lưu Đại Dân lắc đầu liên tục: "Tôi chạy nhanh, không có bị thương chút nào hết."

Như sợ Hạ Vị Sương không tin, anh ta còn gấp rút xắn tay áo, gồng cơ cánh tay một chút.

"Vậy trên mặt anh là…"

Lưu Đại Dân ấy một tiếng, rồi vội vàng giải thích: "Này là sáng tay tôi cạo râu bất cẩn làm trầy. Trước khi ra khỏi phòng đã có rồi."

Hạ Vị Sương bèn cười tủm tỉm trả chổi lại cho anh ta, sau đó quay về 304. Vừa vào phòng, cô đã hỏi Hạ Tình Tuyết vừa rồi có ai đến không.

Hạ Tình Tuyết lắc đầu: "Không có nha, sao vậy chị?"

"Trong chúng ta có một con sói đang ẩn nấp."

Hạ Tình Tuyết hoảng sợ: "Chị, có phải chị lại thấy được không?"

Hạ Vị Sương gật đầu nói: "Đúng vậy. Có điều đừng quá sợ, hẳn là hắn sẽ không chủ động chọc đến chúng ta."

"Ai vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!