Chương 154: NGOẠI TRUYỆN: CÔ DÂU CỦA THẦN (2)

Thật đáng sợ... Cô ta thật sự là người ư? Vì sao trên người lại mọc xúc tu? Những cái xúc tu mềm mại, trơn tuột kia mọc dài ra từ phần lưng, đâm sâu vào người con chồn, rút bộ não đầm đìa máu rồi lấy ra một viên đá nhỏ màu vàng.

Ọe ——

Đường Linh Linh thấy cô gái kia dùng xúc tu quấn lấy hòn đá nhỏ màu vàng, chùi đại vài cái vào chiếc khăn trải trên bàn thờ pho tượng Sơn Thần rồi nuốt luôn cục đá vừa lấy ra từ bộ não. Cô không khỏi buồn nôn, lại nôn không ra vì bị bịt miệng.

Tất cả mọi chuyện diễn ra cực kì nhanh chóng, chỉ mấy giây là người bên ngoài đã kêu la đẩy cửa xông vào.

Thế nên, cùng lúc đó, tất cả mọi người thấy được thứ đang đứng bên cạnh cái xác con chồn. Cô gái ma mị, quyến rũ như mị quỷ trong núi vung những cái xúc tu đẫm máu, biểu cảm phẫn nộ mà uy nghiêm, phóng ra càng nhiều xúc tu như đang xù lông, điên cuồng phá hủy toàn bộ ngôi miếu Sơn Thần, gồm cả bức tượng Sơn Thần từ rễ cây được cúng bái suốt mấy trăm năm kia. Rầm một tiếng, tất cả vỡ vụn.

Đường Linh Linh co rúm, sợ hãi, nghe thấy cô gái kia phật lòng nói một câu: "Quá thối, quá choáng."

Mọi người sôi trào. Mọi người... lục tục quỳ xuống bái lạy cô gái.

Cô gái khó hiểu đảo mắt nhìn đám đông, chỉ có thể nghe thấy bọn họ xí xô xí xào nói chuyện với nhau, lại không thể hiểu.

Cô căn bản không rảnh bận tâm phản ứng của đám người này, phá hủy miếu Sơn Thần xong là lập tức nhảy lên gốc đại thụ bên cạnh miếu, không ngừng vẩy râu, hòng giũ hết mùi hôi vừa dây vào. Nếu để Sương Sương ngửi thấy thì lại bị chê.

Vì thế, chong chóng quay mòng mòng. Cô vui sướng hít thở không khí trong lành, để bản thân mình trở lại thành mùi kem muối biển tươi mát.

Đường Linh Linh còn bị trói nằm trên mặt đất, nghe các thôn dân chung quanh thảo luận, không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Cô giáo nói thế giới là chủ nghĩa duy vật, những truyền thuyết Sơn Thần kia đều là mê tín dị đoan, nhưng cô gái này... Không sai, hình như thôn dân đã xem cô gái này thành Sơn Thần mất rồi.

Sơn Thần vô cùng mạnh mẽ, bị g**t ch*t thì chắc chắn chính là Sơn Thần giả. Nhất định là Sơn Thần thật sự phát hiện con chồn đang giả mạo mình, thế nên tự tay diệt trừ Tà Thần!

Xem kìa, sức mạng đáng sợ kia, ngoài Sơn Thần ra thì còn ai mạnh mẽ như thế nữa? Xem kìa, những cái râu thần thánh kia, quả thật giống hệt đám râu ria trên pho tượng Sơn Thần rễ cây rồi! Xem kìa, vẻ mặt uy nghiêm kia, ngoài thần minh ra thì còn ai có thể cao quý đến thế cho được?!

Là ngài, là ngài, chính là ngài. Sơn Thần Bồ Tát của chúng con!

Đám đông bắt đầu quỳ lạy. Mọi người thấy Sơn Thần Bồ Tát không để ý đến mình thì sợ hãi không thôi. Chẳng lẽ Sơn Thần cảm thấy mọi người quá ngu xuẩn nên tức giận?

Không còn cách nào khác, vậy dùng lại chiêu cũ đi!

Mọi người đẩy Đường Linh Linh, đưa dến dưới gốc đại thụ mà Sơn Thần đang đứng.

Thôn trưởng run run đứng dậy. Làm người đại diện, ông ta phải sám hối và biểu đạt lòng thành kính với Sơn Thần!

Vì thế, bô lô ba la một trận, Tang Lộ bị xem là Sơn Thần Bồ Tát khó hiểu cúi đầu liếc ông ta một cái. Nghe không hiểu, mặc kệ.

Thôn trưởng lại càng sợ hãi. Sơn Thần Bồ Tát ơi, vì sao mặt ngài không cảm xúc? Là vì thấy chúng con không thành tâm ư?

Tới đây, dâng cống phẩm!

Mọi người giơ Đường Linh Linh lên cao. Thôn trưởng: "Blah blah blah!" Sơn Thần Bồ Tát, xin hãy nhận lấy cống phẩm của chúng con! Phù hộ người trong thôn chúng con mãi mãi không bao giờ biến thành thây ma đáng sợ!

Tang Lộ vẫn đứng đó, mặt không cảm xúc. Tầm mắt cô đã lướt qua bọn họ, khẽ khàng dò đến bóng tối đằng sau đám đông.

Sương Sương đứng ngay ở đó, không biết đang cười cái gì mà cười đến gập cả người, trông như rất vui vẻ. Tang Lộ không biết vì sao Sương Sương cười, nhưng nếu em bắt đầu cười từ lúc cô đứng trên cây thì thôi đứng thêm chút nữa vậy.

Đường Linh Linh cố gắng bật ra tiếng từ cổ họng, muốn nói gì đó.

Thôn trưởng sầu não. Sơn Thần Bồ Tát không để ý đến mình, rốt cuộc là vì sao? Lúc này, ông ta chú ý thấy Đường Linh Linh hình như muốn nói chuyện. Có bệnh thì vái tứ phương, thôn trưởng bèn kéo mảnh vải bịt miệng Đường Linh Linh xuống.

"Blah blah blah!" Nha đầu thúi, có phải cô không thành tâm, Sơn Thần Bồ Tát cảm nhận được nên không chịu nhận cô hay không? Cái đồ ở trong phúc mà không biết phúc này, còn không mau tỏ lòng thành với Sơn Thần Bồ Tát!

Môi Đường Linh Linh run run, thật sự không biết nên nói gì. Chẳng lẽ đám người này không nghĩ rằng cái gọi là Sơn Thần Bồ Tát không để ý tới họ có thể là do bất đồng ngôn ngữ sao?

Sơn Thần Bồ Tát thế kỉ mới cũng cần nói tiếng phổ thông!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!