Chương 1: (Vô Đề)

Mùa hạ là mùa nhiều dông bão, nhưng đối với người ở thành phố A mà nói thì tình trạng mưa to tầm tã liên tục ba ngày thế này vẫn vô c*̀ng hiếm thấy. Nước mưa liên miên trút xuống nhưng cái nóng oi bức chẳng những không giảm đi phần nào mà ngược lại còn có vẻ càng ngột ngạt, ẩm thấp bởi quá nhiều hơi nước. Gay go hơn nữa chính là đêm nay bỗng dưng c*́p điện, điều hòa "tạch" một tiếng đã đình công.

Không khí mát mẻ trong nhà chẳng mấy chốc đã trở nên khó chịu. Giữa màn đêm tối tăm, Hạ Vị Sương nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà.

Tiếng mưa rì rào vang rõ mồn một bên tai. Tối nay sấm sét ì ầm, rõ ràng không phải một hoàn cảnh lí tưởng để người ta yên giấc.

Chất lượng giấc ngủ c*̉a cô trước nay vẫn rất kém. Trước khi c*́p điện đã trằn trọc không yên, c*́p điện rồi lại càng khó có thể chợp mắt. Hạ Vị Sương mò mẫm ngồi dậy, ấn mở màn hình khóa trên điện thoại. Ánh sáng chói lọi chợt bừng lên khiến cô không nhịn được phải nheo mắt.

23:57 tối.

23 giờ 57 phút, ngày 7 tháng 8, năm 2021.

Hạ Vị Sương mặc áo ngủ bước xuống giường, cầm ly đi hướng phòng khách. Có lẽ đêm nay cần dùng đến thuốc ngủ. Cho dù sáng mai sẽ ngủ quên c*̃ng không sao, chỉ cần có thể chấm dứt những suy nghĩ miên man trong đêm tối c*̉a cô là được.

Hạ Vị Sương bước đến máy lọc rót nước.

Trong một đêm mưa to rả rích thế này, tất cả những âm thanh thêm vào đều có vẻ mông lung mà yếu ớt. Nhưng bỗng nhiên, Hạ Vị Sương quay sang nhìn về phía cửa chính. Trong tay cô còn cầm ly nước, biểu cảm có phần hồ nghi.

Mới vừa rồi, hình như cô nghe được tiếng động gì rất kì quái.

Lách tách, lách tách, lách tách...

Giữa tiếng mưa rơi và tiếng nước chảy trong máy lọc, âm thanh rỏ nước này vẫn ngoan cường xuyên qua hết thảy mà truyền đến tai Hạ Vị Sương. Nhưng khi cô cẩn thận nghe ngóng lần nữa thì tiếng động ấy đã biến mất, như thể tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác.

Hạ Vị Sương thu lại ánh nhìn, nét mặt bình tĩnh. Nước trong ly bất chợt tràn ra ngoài. Cô rụt tay về, rút khăn giấy lau sạch.

Cô biết mình có bệnh ảo giác, nếu mất ngủ thường xuyên còn sẽ ù tai, choáng váng. Trước kia bệnh tình nghiêm trọng hơn nhiều, trải qua ba năm điều trị, giờ bình thường đã không phát bệnh nữa. Nhưng nếu trạng thái tinh thần không được tốt thì thi thoảng vẫn sẽ xuất hiện ảo giác.

Từ khi bước sang tháng Tám, tâm trạng c*̉a Hạ Vị Sương vẫn luôn ủ dột. Cảm xúc tiêu cực kết hợp với hoàn cảnh tiêu cực khiến cô khó có thể yên giấc, xuất hiện ảo giác c*̃ng là chuyện thường.

Hạ Vị Sương nghĩ như thế.

Lách tách, lách tách...

Nhưng tiếng động kia lại xuất hiện.

c*̀ng với tiếng nước rỉ từng giọt còn có một tiếng động quái dị đến mức người ta không cách nào phân biệt. Nhóp nhép nhóp nhép... như có loài sinh vật nhuyễn thể, mềm nhũn lại mang theo dịch nhầy đang từ từ mấp máy, chen chúc đè lên nhau, khiến người ta không nhịn được mà liên tưởng đến những loài ghê tởm như ốc sên.

Tiếng động ấy nương theo bóng tối, chậm rãi lan tràn. Hạ Vị Sương lại quay đầu nhìn về phía cửa chính một lần nữa.

Trực giác kì lạ khiến cô nhìn chằm chằm vào cửa. Một cảm giác rét lạnh rùng mình chạy dọc sống lưng. Hạ Vị Sương biết có thể đó chỉ là ảo giác c*̉a cô, nhưng giờ phút này, cô đột nhiên cảm thấy có lẽ thứ đó thật sự tồn tại chứ không hề hư ảo.

Bất thình lình, loại tiếng động thứ ba vang lên.

Cộc, cộc, cộc.

Tiếng cửa bị gõ vang, xuyên qua không gian truyền đến tai Hạ Vị Sương.

Cô như bị mê hoặc mà bước về phía cửa. Nhưng càng đến gần, cảm giác hồi hộp lại càng đè nặng, gần như không cách nào thở nổi. Khi bước đến trước cửa, cô nghe được rất rõ tiếng động phức tạp đan xen kia.

Ở ngay sau cánh cửa này.

Là thật sự hay chỉ là giả dối?

Ma xui quỷ khiến thế nào, Hạ Vị Sương lại ghé mắt lên mắt thần trên cửa.

Cô thấy trong đêm đen có một bóng dáng hình người càng tối tăm đang đứng lặng im, như một cổ thi thể.

Đó là cái gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!