Bùi Dương cần phải bổ sung lại toàn bộ nội dung chưa học ở một tháng rưỡi trước trong vòng mười một ngày mới có khả năng thắng được vụ cá cược với Bùi Tri Lương.
Cậu phải lọt vào top 60 của khối trong kỳ thi tháng này, ban đầu Bùi Tri Lương rất không hài lòng, cảm thấy ít nhất phải top 50, bị Tô Bội Nhan ép xuống.
Mục tiêu top 70 đối với Bùi Dương trước đây không khó, thành tích của cậu tuy không phải đứng đầu, nhưng cũng thuộc top trên, thỉnh thoảng còn có thể nhảy vào top 20, 30 chơi.
Nhưng lần này Bùi Dương lại hơi lo lắng, ngoài việc không muốn học thêm ra, còn có chút toan tính muốn ở nội trú.
Cuối tuần cuối cùng, Bùi Dương ngồi bên cửa sổ khu ký túc xá giáo viên cũ, chăm chỉ làm bài tập.
Phó Thư Trạc bên cạnh đang đọc sách, Bùi Dương liếc nhìn một cái rồi khó dời mắt nổi. Lúc này là buổi chiều, ánh nắng vụn vặt chiếu lên nửa khuôn mặt Phó Thư Trạc, một bên mắt tối mờ, một bên sáng sủa trong veo.
Rất giống lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở lớp học, Phó Thư Trạc ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, Bùi Dương đứng trên bục giảng tự giới thiệu, vừa nhìn đã thấy hắn.
Bùi Dương cắn bút: "Cậu rất thích đọc sách à?"
Phó Thư Trạc: "Cũng bình thường."
Bùi Dương chớp chớp mắt: "Nếu có sách nào cậu thích đọc mà không có thì có thể tìm tôi, nhà tôi rất nhiều sách."
Phó Thư Trạc bỏ quyển sách trước mặt xuống, nhìn chằm chằm Bùi Dương một lúc, con mèo nào đó sắp không được tự nhiên mà quay đầu đi, Phó Thư Trạc bỗng nhiên mỉm cười: "Được."
Sợ Phó Thư Trạc hiểu lầm mình đang khoe khoang, Bùi Dương giải thích: "Thực ra tôi không thích đọc sách, nhưng chị và ba tôi đều thích, phòng sách chất đầy sách."
"Lần sau sẽ tìm cậu."
Lúc đầu còn tập trung làm bài tập, nhưng vừa mở miệng nói chuyện với Phó Thư Trạc, Bùi Dương lập tức không còn tâm trí đâu nữa.
Phó Thư Trạc: "Mệt thì nghỉ ngơi một lát."
"Ừm..." Bùi Dương nghiêng đầu hỏi, "Phòng ký túc xá của các cậu đủ người chưa?"
"Đủ rồi."
Bùi Dương lập tức lộ vẻ thất vọng, không hiểu sao lại có chút buồn bã.
Phó Thư Trạc cho rằng cậu mới chuyển đến, chỉ thân với mình nên muốn dính lấy, bèn nói: "Phòng Từ Thịnh Chương còn chỗ trống."
"Từ Thịnh Chương là ai?"
"... Bạn ngồi trước tôi."
Bùi Dương u ám nhìn chằm chằm Phó Thư Trạc... Thì ra là tên phiền phức đó, còn phiền phức hơn cậu.
Cứ rảnh rỗi là quay đầu lại tìm Phó Thư Trạc nói chuyện, lúc thì hỏi Phó Thư Trạc bài này làm thế nào, lúc thì nói trưa cùng nhau ăn cơm, đi vệ sinh cũng muốn kéo Phó Thư Trạc đi cùng.
Mấy lần Bùi Dương muốn đưa giấy cho Phó Thư Trạc đều bị Từ Thịnh Chương cắt ngang, khó chị muốn chết.
Đừng hỏi tại sao Bùi Dương không nói thẳng, vì trong mắt các bạn học cậu vẫn là một anh ngầu không ưa Phó Thư Trạc, phải giữ vững hình tượng, không thể sụp đổ.
Vì vậy, trong lớp học, Bùi Dương đều dùng vở để giao tiếp với Phó Thư Trạc, cậu còn đặc biệt mua một quyển vở giống với quyển vở Phó Thư Trạc dùng để truyền lời, đã dùng hết một phần ba rồi.
Làm xong bài tập, Phó Thư Trạc lại giảng cho cậu những bài đã bỏ lỡ, không biết có phải ảo giác hay không, Bùi Dương cảm thấy hắn giảng dễ hiểu hơn giáo viên.
Bây giờ là tám giờ tối, Bùi Dương nên về nhà rồi. Đương nhiên trước khi về nhà, còn phải thực hiện "yêu cầu nghe lời" của Phó Thư Trạc.
Ngày hôm sau khi ăn KFC, Bùi Dương bị yêu cầu dọn dẹp phòng cho Phó Thư Trạc, kết quả chui vào chăn kiểu gì mà suýt chút nữa thì tự nhốt mình trong đó luôn.
Thứ Bảy tuần trước, phần thưởng học thêm mà Phó Thư Trạc muốn là để Bùi Dương giúp hắn lấy cơm một tuần, việc này đơn giản, không có sai sót gì, chỉ là cuối cùng đồ ăn ngon trong chén Phó Thư Trạc đều vào bụng Bùi Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!