Hay cho câu không yên tâm.
"Thôi đi, tôi sợ cậu cõng xong rồi còn đòi thêm một nghìn nữa..." Bùi Dương cảnh giác bổ sung: "Tiền thuốc men."
Phó Thư Trạc nhẹ nhàng ngước mắt, thẳng thừng ôm ngang eo cậu bế lên, bước nhanh về phía chiếc xe.
Tài xế chợt vỗ tay như vừa hiểu ra: "Tôi sai rồi ông chủ, hay thế này, tôi có thể thử cõng cả hai vào xe..."
Bùi Dương: "..."
Phó Thư Trạc lịch sự đề nghị: "Cho cậu thêm một nghìn nữa, có thể nói ít lại, nghiêm túc được không?"
"Không được!" Bùi Dương sốt ruột, "Anh cho cậu ta quá nhiều rồi, anh chưa bao giờ cho tôi nhiều như vậy!"
Phó Thư Trạc: "..."
Tài xế dường như đã phát hiện ra điều gì đó ghê gớm, lập tức dùng ánh mắt nhìn thằng khốn nhìn Phó Thư Trạc.
Đón taxi thì hào phóng, với người tình lại keo kiệt như vậy? Cả cái người bị trẹo chân kia nữa, xong chuyện mà một nghìn cũng không lấy được, thứ gì vậy trời?
Nhưng chỉ cần cho cậu ta đủ tiền là được, còn lại cậu ta không quan tâm.
Tài xế vội vàng ngồi vào ghế lái, đưa sang một tấm chăn: "Ông chủ, đây là chăn lông anh yêu cầu, vợ tôi mới mua, chưa dùng lần nào."
"Cảm ơn." Phó Thư Trạc nhận lấy, kế đó quấn quanh người Bùi Dương, "Phiền cậu bật máy sưởi lên."
"Được thôi!" Tài xế là một người lắm lời, "May mà hai người gọi tôi, chứ không ở chỗ này chờ xe buýt thì chờ đến bao giờ, trạm này đã bỏ hoang được một tháng rồi."
Bùi Dương kéo một nửa chăn đắp lên chân Phó Thư Trạc, lẩm bẩm: "Vậy bọn tôi còn phải cảm ơn cơn mưa này nữa."
Nếu không họ đã phải như hai tên ngốc, đứng trong trạm chờ một chiếc xe buýt mãi mãi không đến.
Chăn rất to, Phó Thư Trạc dùng một góc lau tóc cho Bùi Dương: "Có lạnh không?"
Nhiệt độ trong xe đã bắt đầu tăng lên, Bùi Dương vừa nói không lạnh thì đã không nhịn được hắt xì một cái, xoa xoa mũi: "Không lạnh."
Phó Thư Trạc nâng cẳng chân cậu gác lên đầu gối mình, mắt cá chân hơi sưng nhẹ, trông không quá nghiêm trọng, ngón chân cũng vậy, chỉ hơi sưng, có lẽ là bị ứ máu.
"Thế này chắc không cần đi bệnh viện đâu..." Bùi Dương đột nhiên giật mình, "Này, anh làm gì vậy..."
Phó Thư Trạc thình lình nắm lấy bàn chân lạnh giá của Bùi Dương, dùng hơi ấm từ lòng bàn tay để sưởi ấm.
Tài xế quay đầu nhìn lại, hơi ngạc nhiên, ông chủ này đối xử với người tình cũng dịu dàng quá chứ, vậy sao ngay cả một nghìn cũng không chịu cho người ta?
Nghe ý thì họ cũng không phải chỉ ngủ với nhau một lần, nếu không có tình cảm thì cũng phải có chút ơn nghĩa chứ...
Mặt Bùi Dương đỏ bừng: "Bẩn chết đi được, còn có người khác..."
Phó Thư Trạc từ tốn nói: "Có phải chưa từng sờ đâu."
"..." Bùi Dương không dám nhìn phản ứng của tài xế ở ghế trước, chỉ muốn nín thở giả chết.
Trong lòng cậu điên cuồng hét lên: Phó Thư Trạc, anh bị điên à! Đã ở bên cạnh cơ thể này mười bảy năm rồi, tại sao vẫn còn nồng nhiệt quá vậy!
Phó Thư Trạc nhịn cười, dáng vẻ Bùi Dương nhắm mắt thu mình vào góc nhìn chẳng khác nào con rùa.
"Khoảng bao lâu nữa đến nơi?"
Tài xế nhìn quãng đường: "Chắc nửa tiếng, nhưng khu nhà tôi vừa hay ở giữa đường, ở đó có một ông bác sĩ trung y rất giỏi, hai người có muốn ghé xem chân không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!