Bùi Dương sững sờ, trái tim hơi khó chịu.
Có lẽ vì người từng tốt với Phó Thư Trạc bị bệnh nên cậu cảm thấy khó chịu lây.
"Thôi, đừng nói những chuyện phiền lòng nữa." Trình Thực khoát tay, "Giờ trông cậu có vẻ sống tốt nhỉ? Nếu nhà cô cậu thấy được, chắc họ ghen tị lắm."
Phó Thư Trạc dời mắt khỏi gương mặt Bùi Dương, bình thản nói: "Sau này cũng chẳng liên lạc."
Trình Thực: "Lần này cậu về ở đâu? Khách sạn à?"
Phó Thư Trạc: "Nhà của ba tôi."
Trình Thực ngạc nhiên, bỗng chốc hiểu ra: "Thì ra căn nhà đó là cậu mua! Anh cứ thắc mắc ai lại bỏ nhiều tiền thế để mua một căn nhà cũ từ tay cô cậu, vị trí cũng chẳng đẹp đẽ gì."
"Dù sao cũng là nhà của mình, phải lấy lại thôi."
Trình Thực khẽ thở dài: "Cậu vẫn mềm lòng như trước, tặng họ biết bao nhiêu là tiền."
Phó Thư Trạc lạnh nhạt nói: "Ít ra cũng phải cảm ơn lúc đó họ không thẳng tay giết tôi."
"..." Trình Thực nghẹn lời, không biết nói gì.
Bùi Dương hơi ghen tỵ, Phó Thư Trạc và Trình Thực nói chuyện qua lại, cậu không cách nào chen vào được.
Phó Thư Trạc vỗ tay cậu: "Ăn hoành thánh đi, nguội mất."
"... Ồ."
Trình Thực nhân cơ hội đổi chủ đề: "Hai người là...?"
Phó Thư Trạc giới thiệu: "Bạn đời của tôi, Bùi Dương."
Trình Thực rất ngạc nhiên, nhưng vẫn vội vàng chúc mừng: "Vậy hai người cứ ăn đi, anh đi làm việc đây-"
Bùi Dương liếc nhìn bóng lưng Trình Thực: "Trước đây anh ta rất quan tâm anh sao?"
Phó Thư Trạc bỗng cười: "Làm gì có chuyện đó? Anh ấy với mẹ anh ấy hoàn toàn khác nhau."
Bùi Dương: "Nghĩa là sao?"
Phó Thư Trạc: "Đừng nhìn tính cách anh ấy bây giờ tốt thế, ngày xưa nổi tiếng là đầu gấu xứ này, còn từng đòi tiền bảo kê anh nữa."
Mặt Bùi Dương đen lại: "Anh đưa cho anh ta à?"
Phó Thư Trạc nhịn cười: "Anh lấy đâu ra tiền?"
Lúc đó Trình Thực nhuộm đầu vàng lật tung cặp sách cũng chẳng tìm được một xu, còn bị Phó Thư Trạc vu oan đòi tiền ngược lại.
Khi anh ta đòi tiền bảo kê xong, Phó Thư Trạc bình tĩnh nhặt cặp lên, bắt đầu tính toán: "Anh làm hỏng hai cây bút, sách bị gãy góc, tập vở lộn xộn, cặp thì dính bùn, tổng cộng 63 đồng. Giảm 20%, bỏ thêm số lẻ, tổng cộng 50 đồng."
"Mẹ mày-"
"Mẹ tôi ở dưới đất rồi, muốn tìm bà thì tùy ý. Nhưng tôi có thể đi tìm bà Trình, kể chuyện mấy hôm trước anh chơi bài cẩu đấy."
Trình Thực tức đến mức muốn chửi thề, Phó Thư Trạc ngẩng mặt lên, giơ tay ra: "Chỉ nhận tiền mặt."
Từ đó về sau, Trình Thực không bao giờ gây rắc rối cho Phó Thư Trạc nữa...
Bùi Dương không nhịn được cười: "Lúc đó anh mấy tuổi, không sợ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!