Chương 38: Tuổi thơ

Mười bảy năm nghe có vẻ chỉ là một con số, nhưng khi trải qua mới biết được nó dài như thế nào.

Nó có thể đưa một người từ lúc chào đời đến khi tốt nghiệp cấp ba, cũng có thể khiến một người trung niên bước vào tuổi già tóc bạc.

Mười bảy năm có hơn sáu nghìn ngày đêm, trong khi tuổi thọ trung bình của con người cũng chỉ có khoảng hai mươi tám nghìn ngày. Nó là những năm tháng rực rỡ nhất của Bùi Dương và Phó Thư Trạc, bao gồm cả mười mấy năm tình cảm nồng nhiệt nhất.

Phó Thư Trạc từng nghĩ Bùi Dương sẽ không quan tâm đến việc chưa bao giờ gặp người thân của hắn, dù sao đối với hắn, mình đã không còn người thân nữa.

Nhưng sau khi bị bệnh, hắn mới biết Bùi Dương thực sự để ý.

Mèo ngốc của hắn muốn đến thăm nơi hắn sinh ra, muốn gặp người thân của hắn, dù họ đã không còn.

Chẳng những thế, mèo ngốc còn lén lút quyên góp cho trường tiểu học và trung học ở huyện Dung Thành, tài trợ cho hơn mười học sinh nghèo, tất cả đều là những trường hắn từng học.

Lúc mới khởi nghiệp, Phó Thư Trạc và Bùi Dương không công khai, sợ ảnh hưởng không tốt đến công ty. Khi đó, có phóng viên hỏi hắn: "Đối với anh, giám đốc Bùi là người như thế nào?"

Hắn đáp: "Là người quan trọng."

Bùi Dương hồi ấy đứng bên cạnh mỉm cười, nhưng khi về nhà thì giận dỗi, ngủ cũng quay lưng lại với hắn, Phó Thư Trạc suy nghĩ mãi mới hiểu lý do Bùi Dương giận.

Bởi vì hắn không nói là người "quan trọng nhất", Bùi Dương cảm thấy mình chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng thực tế, đối với Phó Thư Trạc, người quan trọng chỉ có duy nhất Bùi Dương mà thôi.

Sau đó để dỗ dành mèo ngốc vui vẻ, khi được tạp chí phỏng vấn lại, Phó Thư Trạc đã sửa lời.

Hắn nói: "Đối với tôi, đó là người quan trọng duy nhất."

·

Bùi Dương nhìn ngôi nhà nhỏ tường trắng ngói đen, dù biết rằng sau cánh cửa gỗ sẽ không có ai xuất hiện, cậu vẫn không khỏi hồi hộp.

Cứ như thể vừa đẩy cửa ra, người thân của Phó Thư Trạc sẽ cười chào đón: "Hai đứa đã về à?"

Tuy chưa từng gặp, nhưng Bùi Dương nghĩ, cha mẹ của Phó Thư Trạc hẳn là những người ôn hòa lịch thiệp.

Trong lúc cậu thất thần, một người đàn ông trạc tuổi họ đi tới: "Là Thư Trạc phải không?"

"Là tớ." Phó Thư Trạc nghiêng người, "Lâu rồi không gặp."

"Đúng là nhiều năm không gặp rồi, chỉ thấy cậu trên tạp chí thôi, người bận rộn ạ-" Người đến cảm thán, "Người này chắc là Bùi Dương phải không?"

Bùi Dương gật đầu khách sáo: "Xin chào."

Phó Thư Trạc giới thiệu: "Đây là bạn đời của tớ, Bùi Dương, còn đây là bạn học cấp hai của anh, Tô Chi Hành."

"Xin chào, xin chào." Tô Chi Hành đến để đưa chìa khóa cho họ, "Cái lớn là chìa khóa cổng nhà, những cái còn lại là chìa khóa các phòng bên trong, tớ đã dán nhãn rồi, rất dễ tìm."

"Biết hai người sắp về nên tớ đã nhờ người dọn dẹp, chăn màn vừa mới phơi hôm qua, ga trải giường cũng đã thay mới."

Phó Thư Trạc: "Cảm ơn nhé."

Bùi Dương nhìn ngôi nhà nhỏ này, nói là nhỏ nhưng thực ra cũng không nhỏ, hai tầng rưỡi cộng lại cũng được vài trăm mét vuông.

Gia đình cô của Phó Thư Trạc chắc đã chuyển đi khoảng sáu bảy năm trước, lâu như vậy không có người ở, bên trong chắc chắn bụi bẩn rất khó dọn dẹp, Tô Chi Hành có tâm thật.

Tô Chi Hành bật cười: "Đừng khách sáo, các cậu đã ăn tối chưa?"

Phó Thư Trạc lắc đầu: "Chưa, tiệm hoành thánh ở đầu cầu còn mở không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!