Chương 33: Thử đi

Bùi Dương không hiểu, nhưng điều đó không ngăn được cậu cảm thấy khó chịu với Thượng Trác: "Nếu đầu óc có vấn đề thì đi chữa đi, đừng có nói những lời vô nghĩa ở đây."

Thượng Trác: "Cậu nghĩ cậu còn có thể..."

Cậu ta chưa kịp nói xong, Phó Thư Trác đã bước tới, phớt lờ cậu ta và đưa nước cho Bùi Dương: "Uống nước đi."

Bùi Dương xoa xoa mi tâm: "Không đánh nữa, sân bóng này có chim à? Ồn ào quá."

Phó Thư Trác không nhịn được phì cười: "Có lẽ có con chim mù nào bay lạc vào đây."

Thượng Trác biến sắc.

Vương Khởi Gia nhìn xung quanh, sân cầu lông ở trong nhà, vì bật điều hòa nên cửa sổ cũng đóng kín, làm gì có con chim nào không biết điều bay vào?

Rõ ràng là đang bóng gió mắng người khác.

Mặc dù người bị mắng là người của mình, Vương Khởi Gia lại không tức giận, vẫn tươi cười chào tạm biệt: "Chúng tôi đi tìm niềm vui khác đây, hẹn gặp lại."

Thượng Trác nở nụ cười, rời đi theo Vương Khởi Gia.

Phó Thư Trác nhìn Bùi Dương bên cạnh đang phồng má giận dỗi: "Cậu ta nói gì với em vậy?"

Bùi Dương: "Chim nói tiếng chim, nghe không hiểu."

Phó Thư Trác: "..."

Bùi Dương mắng người quả là có một không hai.

Bùi Dương suy nghĩ một lúc: "Hai người này có quan hệ gì? Chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường thôi sao?"

"Bây giờ thì thế." Phó Thư Trác thản nhiên nói, "Nhưng có lẽ sẽ sớm không còn là thế nữa."

Bùi Dương nghi hoặc nhìn hắn.

"Trước đây em từng làm ăn với Vương Khởi Gia, cướp mất một dự án của anh ta." Phó Thư Trác dừng lại một chút, "Anh ta có sở thích đặc biệt trên giường, Thượng Trác sẽ phải chịu khổ rồi."

Bùi Dương cười khẩy: "Đau lòng à?"

Phó Thư Trác bất lực: "Tự làm tự chịu thì có gì mà đau lòng, anh với cậu ta cũng không thân thiết, chẳng phải là do em tuyển cậu ta vào sao, sếp Bùi?"

Hai người nhìn nhau một lúc, Bùi Dương chột dạ dời mắt đi: "Đi vệ sinh một lát."

Kết hợp câu hỏi thăm dò của Phó Thư Trác với những gì Thượng Trác vừa nói, Bùi Dương luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng trong "Kiêu ngạo" không viết về chuyện này, rốt cuộc tại sao nguyên chủ lại tuyển Thượng Trác vào công ty?

Và câu hỏi này, Phó Thư Trác đã suy nghĩ từ ngày sa thải Thượng Trác, hắn có một suy nghĩ, nhưng không dám chắc chắn.

Nếu lúc đó Bùi Dương thật sự nghĩ như vậy, thì thật là quá tổn thương tình cảm cả hai.

"Nếu, anh nói là nếu." Phó Thư Trác thở nhẹ ra một hơi, vừa đi vừa hỏi, "Nếu em biết mình bị bệnh nan y, em có đưa tình địch đến bên cạnh anh để ly hôn không? Không xét đến ký ức của em, chỉ nói về tính cách và suy nghĩ hiện tại của em."

Bùi Dương sững sờ một lúc, sau đó nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc: "Giả thiết này của anh là đang nói về Thượng Trác?"

Phó Thư Trác không tự nhiên dời mắt đi, ừ một tiếng.

Bùi Dương đi tới trước bồn rửa mặt, vốc một ít nước rửa mặt, cậu không cần suy nghĩ mà trả lời: "Cho dù tôi thật sự sắp chết, muốn anh sớm tìm được người khác để không quá đau lòng thì cũng tuyệt đối không thể là Thượng Trác."

"Cậu ta cũng xứng à? Nếu tôi muốn anh sống tốt, thì cũng phải tìm một người có phẩm hạnh bình thường chứ, loại người ngu ngốc này cũng có thể ở bên anh sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!