Tất nhiên Bùi Dương không hề do dự đáp: "Dưới đất."
Phó Thư Trạc ngạc nhiên: "Mèo con cũng hoang dã thiệt."
Nhận ra mình đã rơi vào bẫy, Bùi Dương khựng lại, sau đó lập tức tăng tốc, không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng lên tầng công ty rồi xông vào văn phòng.
Lễ tân hơi sững sờ: "Sếp Phó...."
Phó Thư Trạc mỉm cười: "Giúp tôi đặt trà sữa, cả công ty đều có phần, tôi mời, của sếp Bùi là trà sữa Thiết Quan Âm, năm phần đường, ấm."
Lễ tân: "Vâng ạ."
Cô thành thạo gọi điện cho chủ quán trà sữa, như vậy sẽ tiết kiệm hơn so với đặt qua ứng dụng, chủ quán cũng không muốn bán qua ứng dụng vì càng nhiều đơn thì sẽ càng bị trừ phí nhiều.
Cô hỏi đồng nghiệp đi ngang qua: "Julie, sếp Phó mời uống trà sữa, bà muốn gì?"
"Nhiều dâu." Julie tiến lại gần, "Lạ thật, trước đây toàn là sếp Bùi thích mời chúng ta, giờ đến lượt sếp Phó."
Trước đây chủ yếu là do Bùi Dương tự muốn uống, chẳng qua bị Phó Thư Trạc trông chừng nghiêm ngặt, bèn lấy cớ mời mọi người, rồi uống ké một ly.
"Kệ đi, có uống là được rồi, nhanh lên nhanh lên." Lễ tân không nhịn được chia sẻ niềm vui vừa nhận được, "Sếp Phó còn đặc biệt dặn dò chi tiết về ly của sếp Bùi, thật là chu đáo."
Julie nhún vai: "Đâu phải ngày đầu chúng ta biết tình cảm của hai người đó tốt đâu, nếu họ không thể bên nhau đến già, tui sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa."
"Ôi, lúc đó bà cũng già rồi——"
·
Sếp Bùi thích uống trà sữa vẫn còn đang giận dỗi, Phó Thư Trạc dỗ dành mãi: "Anh sai rồi."
Bùi Dương lầm bầm: "Sai ở đâu?"
"Không nên trêu chọc em bằng lời nói." Phó Thư Trạc nhận lỗi rất thành khẩn, "Anh mua trà sữa cho em để xin lỗi."
"Một ly trà sữa là có thể dỗ tôi." Bùi Dương nhăn mũi, "Vị gì?"
"Trà sữa Thiết Quan Âm mà em thích."
"..." Bùi Dương thoáng thất thần, sở thích của cậu và nguyên chủ giống nhau quá.
Cậu hoàn hồn lại, phất tay: "Anh làm việc đi, tôi tự chơi một lát."
Phó Thư Trạc: "Đừng ra khỏi văn phòng."
Bùi Dương lại sắp nhíu mày, Phó Thư Trạc dịu giọng xuống cầu xin: "Không thấy em, anh dễ bị kích động và hồi hộp, một khi bị kích động thì dễ tăng adrenaline, adrenaline tiết ra quá nhiều sẽ chết——"
"Dừng lại, dừng lại." Bùi Dương làm động tác tạm dừng, hoàn toàn chịu thua, "Đừng nói bậy nữa, tôi sẽ ở đây, không đi đâu cả, được chưa?"
Phó Thư Trạc rất hài lòng, rồi đột nhiên tiến lại gần, dừng lại ở khoảng cách chưa đầy hai mươi cm, nói một câu tiếng nước ngoài.
Bùi Dương căng thẳng đến mức ngồi phịch xuống ghế sofa, câu nói của Phó Thư Trạc cậu không hiểu một chữ nào. Với trình độ tiếng Anh đã qua cấp sáu của cậu, đây tuyệt đối không phải tiếng Anh.
Bùi Dương: "Có phải anh đang mắng tôi không?"
Phó Thư Trạc: "Không, khen em đấy."
Bùi Dương nhìn Phó Thư Trạc bằng ánh mắt dò xét: "Anh nói lại lần nữa đi."
Phó Thư Trạc: "Lời tỏ tình nói một lần là đủ rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!