Tóc của Phó Thư Trạc hơi cứng, đâm vào lòng bàn tay của Bùi Dương, làm cậu ngưa ngứa.
Có điều, tóc của đàn ông khô rất nhanh, Bùi Dương hụt hẫng tắt máy sấy tóc "Ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Phó Thư Trạc không chúc ngủ ngon, mà lại khẽ cong môi dưới. Không phải không yêu hắn à, mèo con háo sắc.
Bùi Dương vẫn chưa hiểu ý nghĩa câu "Rượu say ba phần, diễn đến rơi lệ" của đàn ông
- Phó Thư Trạc cởi áo choàng tắm trước mắt cậu, sau đó chuyển sang mặc đồ ngủ.
Bùi Dương vội vàng che mắt lại, nhưng vẫn không nhịn được hé mắt nhìn: "Anh làm gì vậy?"
Phó Thư Trạc quay lại, như vẫn chưa tỉnh hẳn: "Em muốn anh ngủ khỏa thân à?"
Bùi Dương lúng túng đến nỗi lắp bắp: "Không, không, mau mặc đồ lại đi."
Phó Thư Trạc mặc lại rất chậm, cài khuy nhiều lần mới thành công, những ngón tay dài lóng nga lóng ngóng vì "men say".
Nếu Bùi Dương biết hắn giả vờ, chắc chắn sẽ tặng hắn một giải Oscar.
Tiếc là Bùi Dương không biết, không chỉ không biết, mà còn không kiềm chế được, tai càng đỏ hơn.
"Anh cứ mặc từ từ, tôi ngủ đây." Cậu chột dạ chui vào chăn, nhắm mắt để lấy lại bình tĩnh.
Đôi mắt Phó Thư Trạc hiện lên nét cười đắc thắng, hắn từ từ quỳ xuống giường, cúi người về phía Bùi Dương, hơi thở phả vào tai cậu: "Em không muốn anh ngủ à?"
Bùi Dương ngơ ngác quay lại: "Không có mà."
Phó Thư Trạc chỉ vào con cá heo cạnh đó: "Vậy sao em lại để nó ở chỗ anh?"
Tư thế vừa khéo, chỉ cần Phó Thư Trạc nói chuyện, hơi thở sẽ phả vào mặt Bùi Dương, khiến tai cậu ngứa ngáy: "Rõ ràng anh tự đặt nó đó mà."
Phó Thư Trạc "say rượu" rất cố chấp: "Vậy tại sao em không lấy đi?"
"Được rồi, tôi lấy đi." Bùi Dương cuối cùng cũng cảm thấy không thể nói lý, cậu giật lấy con cá heo ném sang bên cạnh, "Bây giờ có thể ngủ chưa?"
Phó Thư Trạc cúi mắt: "Em không muốn ngủ chung giường với anh?"
Lần này Bùi Dương kiên quyết từ chối, không hề bị sắc đẹp dụ dỗ.
Tư tưởng ngoại tình đã manh nha, nhất định phải giữ vững thể xác, ngủ chung đã quá điên rồ, không thể chung chăn chung gối được.
Phó Thư Trạc tiếc nuối chậc một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Vậy chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon." Bùi Dương ủ rũ trốn trong chăn như một con rùa rụt cổ.
Suốt đêm đó, cậu nằm mơ.
Cậu mơ thấy bạn đời hai mắt đỏ hoe, hỏi cậu: "Tại sao phản bội anh?"
Chưa kịp trả lời, lại thấy bạn đời vừa cười vừa khóc, giọng điệu buồn bã: "Tại sao lại quên anh?"
Giọt nước mắt ấy rơi thẳng xuống lòng bàn tay Bùi Dương, lạnh lẽo, nặng như chì.
Cậu cảm thấy khó thở, đỏ mắt nói: "Em không hề muốn quên anh..."
"Nhưng em đã từng nói, sẽ mãi yêu anh."
...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!