Chương 26: Anh Bùi

Bùi Tri Lương rửa tay xong đi ra, thấy Bùi Dương và Phó Thư Trạc mỗi người ngồi một bên, ông ngẩn người một lúc mới đi tới ngồi cạnh Bùi Dương.

Chước Chước vừa thấy Bùi Tri Lương đến, lập tức từ ghế đối diện nhảy lên đùi ông: "Meo, meo~"

Nó muốn ngồi với ông nội.

"......." Bị ghẻ lạnh từ nhiều phía, Phó Thư Trạc vẫn tận tụy rót rượu cho họ, "Uống một chút không ạ?"

Bùi Tri Lương không từ chối: "Được."

Sau hơn mười năm, đây là lần đầu tiên ba người họ ngồi ăn cơm trong hòa bình, mà cái giá phải trả lại là bệnh tình của Bùi Dương.

Phó Thư Trạc chỉ rót cho Bùi Dương nửa ly rượu vang đỏ, Bùi Dương nhăn mũi: "Anh trả thù riêng à?"

"Bác..." Phó Thư Trạc dừng lại, "Bác sĩ nói trong thời gian mất trí nhớ, tốt nhất em đừng uống nhiều rượu, có thể gây k. ích thích không tốt cho não."

Bùi Dương không cho là đúng: "Sẽ bị ngu à?"

"Đừng nói bậy, nghe lời bác sĩ." Phó Thư Trạc vỗ nhẹ tay đang cầm chai rượu của cậu.

Bùi Dương bỗng dưng không thể cãi lại, giọng điệu vừa rồi của Phó Thư Trạc hơi nghiêm khắc, như thể không được nhắc đến chữ "ngu" vậy.

Bùi Tri Lương đúng lúc chuyển chủ đề: "Đều là con làm à?"

Bùi Dương gật đầu: "Ba nếm thử xem, xem có hợp khẩu vị không."

Bùi Tri Lương gắp một miếng cá chẽm cho vào miệng, vị thanh mát cay nhẹ, cực kỳ tuyệt vời.

Bùi Dương không khỏi cảm thấy hồi hộp mà chính cậu cũng không nhận ra, ánh mắt có chút mong đợi khó tả.

Bùi Tri Lương chậm rãi ăn, như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.

Một lúc lâu sau ông mới gật đầu: "Không tệ, ngon."

Bùi Dương thở phào nhẹ nhõm: "Ba thử món chân giò này nữa đi."

Đến khi ăn cơm đã là sáu giờ rưỡi, Bùi Tri Lương nhìn chiếc bàn đầy ắp thức ăn, giọng hơi khàn: "Lần đầu tiên con vào bếp là năm mười lăm tuổi, luộc sủi cảo suýt chút nữa làm nổ tung cả nhà bếp."

Bùi Dương không biết đáp lại thế nào, lúng túng nhìn Phó Thư Trạc.

"Là do con để em ấy chịu khổ." Phó Thư Trạc bóc một con tôm cho Bùi Dương, giọng rất nhẹ, "Nếu không phải vì con, chắc hẳn bây giờ Dương Dương đang sống rất tốt."

Bùi Dương suy nghĩ: "Bây giờ tôi sống không tốt sao?"

"Sống rất tốt." Bùi Tri Lương cúi đầu lau khóe miệng, nâng ly rượu nói: "Cạn ly, chúc hai đứa ngày càng tốt hơn."

Phó Thư Trạc bận rộn nhất, vừa bóc tôm vừa bóc trứng cút, tôm đưa hết cho Bùi Dương, trứng cút chia đều cho hai ba con.

Bùi Tri Lương đưa hết phần mình cho con trai, miệng còn cằn nhằn: "Không có tay à?"

Bùi Dương lẩm bẩm: "Trứng cút khó bóc quá."

Mặc dù đã quên mất Phó Thư Trạc chính là bạn đời của mình, nhưng cậu vẫn vô thức quen với cách dung túng này.

Một chai rượu vang đỏ cạn đáy, Bùi Dương chỉ uống một chút, còn lại đều là Bùi Tri Lương và Phó Thư Trạc uống.

Bùi Tri Lương là một học giả, không giỏi uống rượu, chỉ vài ly đã say mèm. Khác với Bùi Dương khi say thường quậy phá, ông lại rất trầm lặng.

Khi Bùi Dương định đỡ ông về phòng, Bùi Tri Lương bỗng nắm chặt tay Phó Thư Trạc, giọng nghẹn ngào: "Tôi già rồi, già mất rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!