Sống đã hơn ba mươi năm, chưa bao giờ Phó Thư Trạc lại hoảng hốt như lúc này.
Một bệnh nhân Alzheimer đột nhiên mất tích, theo một nghĩa nào đó, đồng nghĩa với sự xuất hiện của nguy hiểm. Bởi vì bạn rất khó dự đoán khi nào họ sẽ lên cơn, khi lên cơn họ sẽ đi đâu, sẽ gặp phải điều gì.
Nếu may mắn, sẽ có người qua đường thấy hành vi bất thường của người đó và giúp bạn báo cảnh sát, nếu không may mắn, có lẽ người đó sẽ giống như mẹ Bùi ngày trước, đột nhiên ngẩn người dừng lại giữa đường khi chuyển sang đèn đỏ——
Thậm chí Phó Thư Trạc còn không kịp thay giày đã lao ra khỏi nhà, tiếng mèo kêu meo meo bị thang máy ngăn lại bên ngoài.
Định vị điện thoại cho thấy Bùi Dương hiện đang ở phố Đông Vu, Phó Thư Trạc vừa gọi điện vừa nhắn tin cho Bùi Dương: Trả lời tin nhắn được chứ?
Kết quả không lâu sau, trong tai nghe vang lên âm báo: "Số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau."
Phó Thư Trạc cuống lên, cổ họng hắn chuyển động dữ dội, hơi thở gấp gáp. Một khi điện thoại bị tắt, hắn sẽ không thể định vị vị trí của Bùi Dương nữa.
Sau khi lên xe, Phó Thư Trạc lại gửi số thẻ ngân hàng, mật khẩu thanh toán, số chứng minh của Bùi Dương qua, sợ cậu sẽ phải ngủ ngoài đường, sợ cậu muốn vào khách sạn nhưng lại không nhớ số chứng minh.
Hy vọng mèo ngốc chỉ đang giận dỗi, lát nữa sẽ bật máy. Chỉ cần cậu không sao, muốn gì cũng được.
·
Bùi Dương đang mua say ở quán bar.
Điện thoại cứ reo liên tục, cậu bực mình tắt máy luôn, tiện thể từ chối người qua đường đến bắt chuyện: "Đừng làm phiền tôi——"
Bùi Dương đã lâu không đến những nơi như thế này, một là không có thời gian, hai là dù có thời gian thì bạn đời cũng không cho cậu đến, ngang ngược như Phó Thư Trạc vậy.
Âm nhạc xung quanh ồn ào, ánh đèn đủ màu khiến mắt cậu đau nhức, trên sàn nhảy có cả nam lẫn nữ, lắc lư trước sau.
Mọi người trông có vẻ rất náo nhiệt, chỉ có cậu là cô đơn nhất.
Một chàng trai có vẻ ngoài thanh tú bước tới: "Anh uống rượu một mình à?"
Bùi Dương lạnh lùng: "Đừng gọi tôi là anh."
"Được rồi." Đối phương dễ dàng chấp nhận, "Xin chào anh chàng đẹp trai, tôi tên A Chân, cùng uống hai ly nhé?"
Bùi Dương nhìn chằm chằm hắn một lúc: "Tôi thẳng."
A Chân chợt cười: "Tôi nhìn người khá chuẩn đó."
Bùi Dương ngạc nhiên: "Nhìn từ đâu ra?"
"Cái này hơi tâm linh, chỉ là cảm giác thôi, anh không giống trai thẳng." A Chân nhân cơ hội ngồi xuống, rót đầy ly rượu của Bùi Dương và mình.
Bùi Dương bĩu môi không chịu thừa nhận. Cậu chưa từng thích ai khác ngoài bạn đời, sao lại không tính là trai thẳng chứ.
Thẳng tắp.
A Chân này khá hoạt ngôn, Bùi Dương thỉnh thoảng đáp lại một câu, nhưng trong lòng lại ôm một tia hy vọng không thể nào có được
- Hy vọng bạn đời đột nhiên xuất hiện, bắt cậu đang say rượu về nhà.
Nếu bạn đời nhìn thấy cậu uống rượu trong quán bar, còn nhận lời bắt chuyện của người khác, chắc chắn sẽ ghen lắm. Giống như mỗi lần cậu cố tình nhắc đến thần tượng để chọc bạn đời ghen, tối đến sẽ bị chỉnh đến mức toàn thân xụi lơ.
Nhưng người có thể xuất hiện chỉ có thể là đồ khốn... Phó Thư Trạc.
A Chân cụng ly với cậu: "Anh có chuyện phiền lòng sao?"
Đã lâu không uống rượu như vậy, Bùi Dương mới uống vài ly đã hơi say: "Có một tên khốn hôn tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!