Phó Thư Trạc cực am hiểu nghệ thuật đàm phán, khi bạn muốn đối phương đồng ý một trăm phần trăm yêu cầu của mình, trước tiên hãy đưa ra một yêu cầu quá đáng hơn, dưới so sánh, việc bạn nhượng bộ sẽ dễ dàng được đối phương chấp nhận hơn.
Phó Thư Trạc ung dung dựa vào giường: "Sao không động đậy?"
Mặt Bùi Dương nóng như muốn bốc cháy: "Dầu massage ở đâu?"
Phó Thư Trạc: "Ở ngăn kéo thứ hai của tủ bên cạnh phía sau em."
Trong lúc Bùi Dương quay lưng đi tìm, Phó Thư Trạc tiện tay cởi áo ngủ của mình: "Yêu cầu không cao, chỉ cần xoa lưng là được."
Bùi Dương vừa quay lại đã thấy thân hình đẹp đẽ và săn chắc của hắn: "Anh, anh..."
Phó Thư Trạc quay đầu lại: "Không muốn xoa lưng à? Vậy xoa chân cũng được."
Mũi Bùi Dương nóng lên, vội vàng nhìn đi chỗ khác: "Lưng là được rồi, mau nằm sấp xuống, không được nói gì hết!"
Ở cuối giường vừa hay có một chiếc ghế dài bằng da, có thể cho Phó Thư Trạc nằm sấp, hắn từ tốn trải một chiếc khăn lên: "Em biết giờ mặt em trông giống cái gì không?"
Bùi Dương không biết nên nhìn vào đâu: "Giống cái gì?"
Phó Thư Trạc: "Giống mông khỉ."
Bùi Dương: "... Cút ông nội anh đi."
"Ông nội anh chắc đã nằm dưới lòng đất rồi, hôm nào rảnh anh dẫn em đi viếng ông." Phó Thư Trạc nhẹ nhàng nhún vai, xương quai xanh thẳng tắp và trắng muốt, kết hợp với tiếng cười khúc khích thật là đòi mạng.
Bùi Dương nghiến răng: "Anh im đi."
Nói xong cậu trực tiếp vỗ một cái vào lưng Phó Thư Trạc, da hắn lập tức đỏ lên một mảng lớn. Không biết Phó Thư Trạc có đau không, nhưng tay Bùi Dương thì đau rồi.
Bùi Dương: "Xoa kiểu gì?"
Phó Thư Trạc ném cho cậu một cái máy tính bảng: "Làm theo video."
Bùi Dương xoa lung tung trên lưng Phó Thư Trạc, dầu massage rất thơm. Cậu liếc nhìn video, kỹ thuật viên trong đó quỳ ngồi lên người khách hàng, cực kỳ mờ ám.
Bùi Dương nghi ngờ không biết Phó Thư Trạc có cố tình chọn loại video này không, Cậu chỉ đành giả vờ như không thấy, nhưng cậu thoáng liếc thấy kỹ thuật viên trong video gần như muốn bò lên người khách hàng.
"..." Chắc chắn đây không phải là video massage chính thống.
Phó Thư Trạc quay đầu nhìn cậu: "Đổ nhiều dầu thế là muốn ướp anh à?"
Bùi Dương ho khan hai tiếng: "Nhiều dầu dễ xoa."
Phó Thư Trạc: "Mạnh tay hơn chút."
Bùi Dương xoa nhẹ như mèo con cào, đau nhức ở bả vai không giảm, mà lại...
Bùi Dương vỗ mạnh một cái vào lưng hắn: "Tôi chỉ có sức này thôi, thích xoa thì xoa không thích thì thôi."
Phó Thư Trạc: "..."
Thôi, mất trí nhớ rồi mà vẫn nóng tính như vậy.
Việc massage này thực ra không phải hắn bắt nạt Bùi Dương, hắn chỉ nhân cơ hội Bùi Dương mất trí nhớ để tận hưởng cơ hội hiếm có này thôi.
Vì ngồi văn phòng lâu năm nên vai sẽ không thoải mái, cả hắn và Bùi Dương đều không muốn đối phương ra ngoài bị người khác sờ mó lung tung, nên một ngày nọ người bạn đời hay ghen kia đã mua về hai chai dầu massage, nói từ nay sẽ xoa cho nhau.
Nhưng mỗi lần đến lượt Bùi Dương là cậu lại chơi xấu, mèo nhỏ kiêu ngạo bình thường chưa bao giờ làm nũng bỗng nhiên r. ên rỉ, "Em mệt quá", "Xoa năm phút thôi được không", thậm chí còn: "Làm tình được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!