Tôi có chút hồ nghi, thế nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Tài nấu nướng của thím Lưu vô cùng tốt, mỗi lần đều làm cho tôi chút đồ ăn ngon để chú Lưu mang đến.
Nhân duyên của Lý Tiểu Hoa tốt hơn nhiều so với tôi và Lưu Văn.
Cô ta vừa trở lại ký túc xá, rất nhiều nữ sinh đã mua đồ ăn đến thăm cô ta.
Đây mới đúng là chúng tinh phủng nguyệt, náo nhiệt phi phàm.
Tôi tận lực cách xa bọn họ một chút.
Quỷ xui xẻo kia lớn quá nhanh, tôi thật sự không muốn nhìn thấy Lý Tiểu Hoa khóc nữa.
20
Buổi chiều phải họp lớp, bạn trai Lý Tiểu Hoa đã chờ ở dưới tầng ký túc xá trước mười mấy phút.
Trần Quyên cõng Lý Tiểu Hoa xuống cầu thang, Trương Tuệ và một nữ sinh khác khiêng xe lăn.
Thể hiện đầy đủ cái gì gọi là quan tâm bạn học, hữu nghị giúp đỡ lẫn nhau.
Tôi bất động thanh sắc liếc nhìn quỷ xui xẻo kia một cái.
Vừa rồi không nhìn lầm, bởi vì Trần Quyên rất thân cận với Lý Tiểu Hoa.
Trên người Trần Quyên cũng dính không ít xui xẻo.
Lưu Văn đờ đẫn đi theo bên cạnh tôi, cũng không nói chuyện với tôi.
Tôi bị cô ấy nhìn đến nỗi trong lòng sợ hãi, vừa định bước nhanh hơn.
Lưu Văn gọi tôi lại:
"Tống Mạn Mạn, có phải cậu cảm thấy tôi bị bệnh thần kinh phải không?"
Cô ấy rũ mắt cười khổ một tiếng:
"Quả thật tôi rất hận Lý Tiểu Hoa, muốn hù dọa cô ta, cho cô ta một bài học."
"Nhưng tôi chưa từng nghĩ tới việc g.i.ế. c người, chưa từng có."
Tôi xoay người đánh giá Lưu Văn từ trên xuống dưới.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô ấy gầy đi rất nhiều.
Hai má lõm xuống, đáy mắt xanh mét.
Có thể nhìn ra được, sau khi Lý Tiểu Hoa gặp chuyện không may, cô ấy không có một giấc ngủ ngon.
Tôi thở dài:
"Con búp bê kia… cậu vẫn nên tìm cơ hội tiễn đi đi, nuôi thứ kia vốn không có lợi với cậu."
Lưu Văn cắn môi, không nói một tiếng rời đi.
Trước khi bị Lý Tiểu Hoa bôi nhọ…
Cô ấy vốn là một cô gái thích nói thích cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!