Chương 62: Bí mật của nhan khuynh

Bầu không khí trong phòng vốn đang hài hòa đột nhiên lại trở nên khó xử. Lương Nhất Khả bỗng dưng bật cười thành tiếng.

Cảnh Hoài lạnh lùng nhìn anh ấy một cái. Sau đó, Cảnh Hoài cúi đầu ôm Điềm Điềm lên và anh nói với cô bé: "Ngoan, gọi anh."

Điềm Điềm nghi hoặc nhìn Cảnh Hoài, tiếp theo cô bé lại quay đầu nhìn Sầm Hạo Miểu. Cái đầu nhỏ của Điềm Điềm không ngừng quay qua quay lại giống như đang so sánh giữa Cảnh Hoài với Sầm Hạo Miểu. Nhưng dù nhìn thế nào đi chăng nữa, cô bé vẫn cảm thấy Cảnh Hoài có vẻ hơi lớn!

Lớn như vậy mà cũng phải gọi là anh sao? Điềm Điềm cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Sầm Hạo Miểu hiểu tại sao Cảnh Hoài lại nghiêm túc, đầu tiên cậu ấy làm một cử chỉ động chạm đến anh rồi sau đó lại lên tiếng gọi "anh Cảnh", tiếp theo cậu ấy lại quay qua nhìn sang Điềm Điềm.

A! Hóa ra là như vậy! Điềm Điềm chợt hiểu ra. Nếu đó là anh của anh trai thì cũng chính là anh của cô bé. Vì vậy, Điềm Điềm cười lớn gọi Cảnh Hoài: "Anh ơi.". Sau đó, cô bé còn xoa xoa mặt anh một cách cực kì thân thiết nữa.

Cảnh Hoài xoa đầu Điềm Điềm, anh không kìm được mà ôm chặt cô bé. Khó trách tại sao Nhan Khuynh lại thích Điềm Điềm như vậy. Cô bé này không biết tới từ đâu mà giọng rất ngọt ngào, thích cọ vào người khác làm nũng, ngay cả tiếng "anh" cũng khiến mọi người cảm thấy mềm lòng.

Mặc dù Điềm Điềm rất dễ thương nhưng không phải ai cũng nghĩ như thế. Sau khi Lương Hải đến, cô bé đã trở thành một con quỷ nhỏ ngay lập tức. Cô bé chỉ vào Lương Hải nói: "Chắc chắn người đó phải gọi bằng chú!"

Ban đầu Lương Hải không nghĩ nhiều về việc này bởi vì Điềm Điềm còn nhỏ như vậy, gọi anh ta là chú cũng không sao. Hơn nữa, anh ta còn là anh lớn trong nhà nên đã quen với việc bị gọi là chú rồi. Vì thế, Lương Hải hoàn toàn không nhận thấy phản ứng kì lạ của mọi người trong phòng.

Nhưng đến khi Lương Hải nghe thấy Điềm Điềm gọi Hướng Vãn là chị gái thì anh ta lập tức hiểu ra.

"Điềm Điềm, lại đây, gọi anh trai, anh sẽ mua kẹo cho em." Lương Hải tùy ý đến dỗ dành đứa bé.

Tuy nhiên, Điềm Điềm không dễ bị anh ta mua chuộc như thế. Cô bé thấy gọi Cảnh Hoài là anh thì hợp lý vì anh Cảnh Hoài chỉ trông hơi nghiêm túc thôi. Lúc anh Cảnh Hoài đứng cạnh chị Nhan Khuynh thì trông hai người họ không chênh lệch tuổi tác lắm. Nhưng Lương Hải thì khác, Điềm Điềm có chút ghét bỏ khi nhìn thấy râu ria trên cằm anh ta cho nên cô bé khẳng định đây chính là một ông chú già!

Nhưng Lương Hải bám riết lấy cô bé không tha, Sầm Hạo Miểu cũng giúp đỡ anh ta. Cuối cùng, Điềm Điềm hơi bối rối và ngập ngừng nói "Chú già?"

Không, không được, người đó thật sự quá già rồi, tuyệt đối không có khả năng làm anh của cô bé được! Điềm Điềm buồn bực vùi đầu vào lòng Nhan Khuynh. Thậm chí, cô bé còn nhìn Sầm Hạo Miểu và lên án cậu ấy rằng tại sao anh trai lại không biết phân biệt tuổi tác vậy, ngay cả ông chú Lương Hải mà anh trai cũng tùy tiện gọi là anh.

Điều này khiến mọi người trong phòng dở khóc dở cười. Từ nãy đến giờ Lương Hải dồn hết sức lực mà Điềm Điềm lại phũ phàng gọi anh ta là "Ông chú già". Tất nhiên, Lương Hải không thể đánh cô bé nên anh ta đã tìm cách khác để trút giận.

Thấy vậy, mọi người đều phì cười. Sau đó, bọn họ còn trêu chọc Lương Hải nữa. Cuối cùng, Cảnh Hoài đành là người lên tiếng trước để bảo mọi người chuẩn bị đi ăn.

"Mọi người kiếm chỗ đi!" Lương Nhất Khả nhanh chóng đứng dậy: "Anh Cảnh, hôm nay tôi mời."

Nhan Khuynh nhìn qua Sầm Hạo Miểu đang ngồi trên giường và cô nói: "Hôm nay Nhất Khả mời khách, Sầm Hạo Miểu đừng rời đi trước, khi ăn xong chị có việc muốn nói với em."

Ban đầu, Sầm Hạo Miểu có hơi xấu hổ vì đã quấy rầy mọi người lâu như vậy. Nhưng cuối cùng nhờ sự kiên trì của Nhan Khuynh mà cậu ấy quyết định ở lại. Cảnh Hoài và những người khác không có ý kiến gì và họ tán thành với lời mời của Nhan Khuynh. Người quản lý nhìn thấy vậy thì đã yên tâm và cảm thấy lần này Sầm Hạo Miểu đã thực sự rất may mắn.

Tuy rằng chưa tiếp xúc lâu nhưng người quản lý của Sầm Hạo Miểu có thể nhận ra được là lời nói của Nhan Khuynh rất có trọng lượng và cô được cả nhóm người của Lương Nhất Khả vô cùng tôn trọng. Hai anh em Sầm Hạo Miểu lại tình cờ có duyên với Nhan Khuynh nên hai bọn họ đã được những người khác vui vẻ chấp nhận. Sau khi Sầm Hạo Miểu vừa thay băng xong, Lương Nhất Khả và Hướng Vãn đều cho cậu ấy số điện thoại của mình và dặn cậu ấy rằng khi nào gặp khó khăn thì hãy gọi điện.

Đặc biệt hơn đó là người quản lý của Hướng Vãn cũng cho người quản lý của Sầm Hạo Miểu số riêng để tiện liên lạc, trao đổi. Nói chung, nhóm bạn của Nhan Khuynh đều có ý muốn giúp đỡ cậu nhóc Sầm Hạo Miểu nhiều hơn.

Bây giờ, Sầm Hạo Miểu đã có những chỗ dựa lớn nên sau này cậu nhóc họ Sầm sẽ có cơ hội để có thể vượt qua mọi khó khăn Nếu cậu ấy biết nỗ lực thì chắc chắn sẽ được đền đáp xứng đáng.

Sau khi tất cả mọi người đã dùng bữa xong, Nhan Khuynh nhờ Cảnh Hoài đi lấy kết quả điều tra về Cảnh Văn Tĩnh.

"Em tự mình xem đi!" Nhan khuynh không muốn đánh giá nhiều.

Lúc đầu, Sầm Hạo Miểu không hiểu lắm nhưng khi cậu ấy đọc xong thì cũng trở nên sửng sốt.

"Không thể nào! Tại sao anh Văn Tĩnh lại làm thế?" Sầm Hạo Miểu không thể tin vào mắt mình bởi vì trong ấn tượng của cậu ấy, Cảnh Văn Tĩnh là một người rất ngay thẳng. Tuy anh ta không giỏi ăn nói nhưng lại vô cùng tốt tính và ân cần. Thế nên, mặc dù lúc nãy Sầm Hạo Miểu có nghe em gái của mình nói không thích anh ta nhưng cậu ấy vẫn tin rằng Cảnh Văn Tĩnh không thể là người xấu được.

Nhưng khi đọc xong kết quả do Cảnh Hoài điều tra về anh ta, Sầm Hạo Miểu bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Sầm Hạo Miểu không sợ Cảnh Văn Tĩnh lấy cậu ấy ra để làm bàn đạp. Lý do khiến cậu ấy sợ hãi là vì anh ta đã ra tay với Điềm Điềm.

Mặc dù đoạn video do Cảnh Hoài tìm ra không quá dài nhưng có thể thấy rằng, người quản lý của Cảnh Văn Tĩnh đã nói điều gì đó khiến cho Điềm Điềm bị đuổi ra khỏi phòng nghỉ của đoàn phim.

"Văn Tĩnh đang bị thương, người nào không liên quan thì ra ngoài đi!" Trong video, Cảnh Văn Tĩnh đang được đỡ vào phòng, còn người quản lý của anh ta cũng ra lệnh đuổi người ngay lập tức. Người quản lý của Cảnh Văn Tĩnh rất nóng vội như thể anh ta đã bị thương rất nặng. Nhưng sự thật là chân của Cảnh Văn Tĩnh chỉ bị sưng nhẹ thôi.

Tuy nhiên, những con người xấu tính kia đã lợi dụng lúc người quản lý của Sầm Hạo Miểu không có mặt để đuổi một cô bé rất ngoan ngoãn, chỉ dám ngồi trong góc đọc truyện tranh. Cô bé đó chính là Điềm Điềm. Mục đích của bọn họ là làm căn phòng rộng rãi hơn để Cảnh Văn Tĩnh được nghỉ ngơi tốt. Còn trong lúc đó, Sầm Hạo Miểu đang phải tập trung quay tất cả các cảnh trước nên cậu ấy không có đủ thời gian ghé vô phòng nghỉ của đoàn phim để thăm Điềm Điềm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!