Chương 60: Mua khoai lang nướng

Kể từ khi Nhan Khuynh nổi tiếng với thân phận là một đại sư huyền thuật thì có rất nhiều người ngưỡng mộ và yêu thích cô. Thậm chí, có những người hâm mộ cuồng nhiệt có ý đồ theo dõi Nhan Khuynh. Tuy nhiên, bọn họ cũng biết khả năng bói toán của cô rất giỏi nên những người đó không dám làm quá mức. Một số người còn học theo phong cách của Nhan Khuynh để trở thành một phiên bản cấp thấp của cô.

Người biết bói toán thì sẽ thay thế được giá trị may mắn cao của một con cá koi. Còn các đặc điểm tính cách còn lại của người đó sẽ rất dễ đối phó, giống như bản chất của mèo là thích ăn hải sản vậy. Dù không như thế thì chỉ cần người đó có được sự may mắn của cá koi thì họ sẽ có thể bồi dưỡng từ từ.

Nhưng dù vậy, muốn kiếm một phiên bản cấp thấp của Nhan Khuynh cũng không hề dễ dàng, bởi có quá ít người sinh ra đã may mắn. Không biết công ty kia đã đào ra ở ngóc ngách nào mà tìm ra được Cảnh Văn Tĩnh.

Không, nói đúng ra là do Cảnh Văn Tĩnh tự đưa mình lên đi.

Anh ta chỉ đi cùng bạn đến công ty quản lý để phỏng vấn nhưng bạn của Cảnh Văn Tĩnh không có mặt nên anh ta vô tình đi vào. Lúc đó, anh ta được nhận làm cần vụ* trong công ty. Sau khi Cảnh Văn Tĩnh vào công ty được một thời gian thì có người truyền ra là có một người cần vụ rất đẹp trai, thậm chí trông còn đẹp hơn nhiều so với các thực tập sinh. Vì thế đã có không ít người đến xem Cảnh Văn Tĩnh.

Ngay sau đó, Cảnh Văn Tĩnh được một người đại diện coi trọng và đã ký hợp đồng cho anh ta ra mắt.

*Là nhân viên giúp những việc vặt.

Sau đó là chuyện của đoàn phim, rõ ràng Cảnh Văn Tĩnh chưa từng diễn bao giờ, nhưng anh ta lại khiến mọi người cảm thấy mình rất giống nhân vật chính trong nguyên tác và đạo diễn chỉ nhìn một cái thôi cũng phải coi trọng.

Khi Cảnh Văn Tĩnh đến đây, công ty quản lý đã giúp anh ta xây dựng hình tượng của mình. Còn cậu nghệ sĩ kia thì toàn phải tự biên tự diễn. Nhưng điểm kỳ lạ là công ty quản lý của Cảnh Văn Tĩnh đã thu hút nhiều lời đàm tiếu của mọi người về cậu nghệ sĩ khá có tiếng kia. Nhân cơ hội đó, Cảnh Văn Tĩnh đã ra tay giúp đỡ cậu nghệ sĩ đó.

Người nghệ sĩ này rất trẻ. Hơn nữa, cậu ấy lại vô cùng nghĩa hiệp. Vì thế, cậu nghệ sĩ này đã coi Cảnh Văn Tĩnh là anh em tốt bởi vì cậu ấy tưởng rằng mình đã được anh ta giúp đỡ. Ngay cả khi bị Cảnh Văn Tĩnh cướp vai, cậu nghệ sĩ trẻ vẫn hợp tác với anh ta mà không than vãn một lời nào.

"Loại người này thật là…" Cảnh Hoài nhìn thấy dáng vẻ thẳng thắn và bộc trực trong ảnh chụp Cảnh Văn Tĩnh khiến anh càng thêm ghê tởm anh ta. Bởi vì nếu những chi tiết mà Cảnh Hoài điều tra là chính xác thì Cảnh Văn Tĩnh không phải người có sự may mắn trời sinh mà là do sự tính kế có chủ ý của anh ta.

Quả thực, Cảnh Văn Tĩnh sớm đã giống một người nổi tiếng.

Trước đây, vào kì thi đại học, Cảnh Văn Tĩnh đã thi trượt bài kiểm tra nghệ thuật của học viện điện ảnh. Vì vậy, khi lần đầu tiên đi cùng bạn mình đến buổi phỏng vấn của một công ty giải trí, anh ta đã chuẩn bị đầy đủ. Tưởng chừng Cảnh Văn Tĩnh không biết gì cả nhưng thực ra mọi chuyện là do chính anh ta tính kế. Kể cả khi tham gia bộ phận cần vụ rồi việc được người đại diện ưu ái cũng đều nằm hết trong sự tính toán của Cảnh Văn Tĩnh.

Nếu việc này không quá to tát thì Cảnh Hoài cũng không xen nhiều vào. Nhưng Cảnh Văn Tĩnh lại luôn đạp lên đầu bạn bè, mỗi lần thăng tiến đều hy sinh một người bạn thân. Người bạn bị anh ta cướp việc đến nay vẫn chưa tìm được việc làm tốt.

"Đi điều tra thêm về chuyện của Cảnh Văn Tĩnh đi." Cảnh Hoài lạnh lùng ra lệnh, anh cảm thấy nếu để loại người này bắt chước tính cách của Nhan Khuynh, đối với cô đó sẽ là một sự sỉ nhục lớn.

Trong lúc Cảnh Hoài đang điều tra về Cảnh Văn Tĩnh thì bên kia Nhan Khuynh lại vô tình nhặt được một bánh bao nhỏ.

Quả thật việc này xảy ra chỉ là trùng hợp, lúc ở trong phòng phòng, đột nhiên Nhan Khuynh nhớ ra lúc vào khách sạn cô đã quên đến quầy lễ tân lấy đồ mà tổ tiết mục đưa cho cô vào buổi chiều. Vừa đúng lúc Nhan Khuynh muốn đi dạo nên cô không gọi cho người phục vụ ở quầy lễ tân mang lên mà tự mình xuống lấy.

Lẽ ra Nhan Khuynh sẽ quay lại phòng sau khi lấy đồ xong. Nhưng không biết vì sao, khi Nhan Khuynh nhìn thấy trên tay đôi vợ chồng trẻ vừa mới đi vào khách sạn đang cầm khoai lang nướng nên bỗng nhiên cô cũng muốn ăn.

Trên thực tế, trong khách sạn không thiếu những món như vậy nhưng Nhan Khuynh lại thích khoai lang được nướng bếp than ở gần lối vào ga tàu điện ngầm hơn. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là mười một giờ rưỡi. Nhưng lối vào tàu điện ngầm cách khách sạn không xa, Nhan Khuynh nghĩ rằng chắc giờ họ vẫn còn bán hàng. Cuối cùng, Nhan Khuynh không lấy đồ của tổ chương trình đưa cho, cô quyết định ra khỏi khách sạn, đi đến cửa tàu điện ngầm mua khoai lang nướng rồi quay trở về sau.

Ban đêm ở Yến Kinh thực sự rất lạnh, chỉ cần một cơn gió nhỏ thổi qua cũng khiến lạnh hết cả xương cốt rồi. Nhan Khuynh nắm chặt áo khoác, cô tính đi mua đồ thật nhanh rồi trở về sớm. Hôm nay thật không phải là một ngày thích hợp để ra ngoài đi bộ. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.

Tuy nhiên, ngay khi Nhan Khuynh chuẩn bị đến lối vào tàu điện ngầm, đột nhiên cô nhìn thấy một bé gái bị ném ra khỏi lối đi cách đó không xa. Cô bé trông không lớn lắm, nhìn qua chắc cũng chỉ ba hay bốn tuổi gì đó. Đứa bé này mặc một chiếc váy Lolita tinh tế nhưng chiếc quần bông màu trắng trên đầu gối đã bị rách. Cô bé vừa chạy vừa ngoái đầu lại như thể rất sợ hãi.

Nhan Khuynh nhìn thoáng qua, cô thấy đằng sau có một người phụ nữ đang đuổi theo cô bé. Đứa bé kia có đôi chân ngắn ngủn nên chạy chưa được bao xa đã bị bắt được. Cô bé khóc nức nở và không thể nói nên lời. Còn người phụ nữ lớn tuổi kia trông rất lo lắng như sợ đứa trẻ đi lạc. Bà ta vỗ mông cô bé hai cái, sắc mặt của đứa bé đó càng thêm tái nhợt.

Tại thời điểm này không có nhiều người qua lại, chỉ có một số nhân viên văn phòng tăng ca nên về muộn và vài người bán hàng đêm. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, đa phần mọi người đều cho rằng đứa bé kia nghịch ngợm quá nên bị phụ huynh dạy dỗ. Cho nên sau khi nhìn qua, bọn họ đều không chú ý tới nữa.

Nhưng mà Nhan Khuynh lại rất nhạy cảm, cô nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô bé này có tướng thiên thương** tốt, lông mày trăng non. Những đặc điểm trên chứng tỏ cô bé xuất thân từ một gia đình giàu có, đầu óc lại thông minh. Chỉ là tướng ấn đường***của bé gái đó hiện lên sự u ám, như thể cô bé sẽ có nửa đời sau khốn khổ bị lưu lạc đến nơi khác. Còn đối với người phụ nữ đang ôm cô bé, trông tướng tá của bà ta thì Nhan Khuynh thấy chắc chắn bà ta sẽ có một cái kết cực kì tồi tệ.

**Là phần chính giữa chân tóc và đuôi chân mày.

***Là khoảng cách giữa hai đầu của lông mày.

Ấn đường của bà ta tối tăm, như là có sương khói bao phủ, chắc chắn người phụ nữ này sẽ gặp tai ương. Dùng câu ngôn ngữ trong nghề nói, nếu Diêm Vương đánh chiêng canh ba, tám phần là bà ta sẽ có một cái chết oan uổng. Trọng điểm là, nhìn hành động và tư thế của người phụ nữ đó trông như một con hổ dữ, vừa thấy đã biết bà ta là một người ác độc và có lòng dạ nham hiểm.

Dù lần này người phụ nữ này may mắn không chết nhưng cuối cùng bà ta cũng sẽ phải ngồi tù.

Sau khi nghĩ một lúc, Nhan Khuynh nhận ra rằng có lẽ người phụ nữ này chính là một kẻ bắt cóc trẻ em. Còn chắc hẳn cô bé kia đã cố trốn thoát nhưng đã bị bắt lại.

Nghĩ vậy, Nhan Khuynh tiến đến ngăn bà ta lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!