Chương 50: Kẻ ngốc cầu được sống

"Chuyện gì thế này? Người đâu rồi?" Giả Văn Hàm vội vàng hét lên, nhưng vừa kêu được vài câu bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Nơi này hơi kỳ quái, mặc dù là phòng tạm giam, nhưng lại chỉ có một mình anh ta, yên tĩnh quá mức đến nỗi nghe được cả tiếng hít thở.

Sao lại như thế này? Giả Văn Hàm càng lúc càng thấy sợ hãi, co ro giống một chú chim non sợ cành cây sắp gãy.

Trong không khí có mùi gì đó bay đến, không khó ngửi nhưng cũng không thơm tho, hơi giống mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện.

Mồ hôi lạnh trên trán Giả Văn Hàm rơi xuống từng giọt từng giọt, cùng lúc đó có một điều khiến anh ta kinh hãi, chính là đột nhiên có một bàn tay bé nhỏ đặt trên vai anh ta.

Không, anh ta cũng không rõ có phải là tay hay không. Thậm chí anh ta còn không chắc vật đang ghé trên vai anh ta có phải là người hay không nữa.

Thân hình đen xì trông giống con người, cái đầu màu da người, mắt và mí mắt cũng chưa phát triển đầy đủ, nhưng dù vậy, anh ta vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự oán hận tràn ngập trên người.

Đó chính là những đứa trẻ mà Giả Văn Hàm đã ép các cô gái phải phá đi sau khi chơi đùa với họ xong. Những đứa trẻ đã bị hành hạ đến chết mà không có cơ hội may mắn được chào đời đã tìm đến anh ta.

"Không phải lỗi của tôi, không, không phải lỗi tại tôi." Giả Văn Hàm liều mạng vùng vẫy, cố gắng chạy trốn.

"Có ai không? Có ai ở đó không? Cứu tôi! Cứu tôi với!" Giả Văn Hàm hét lên trong tuyệt vọng, anh ta cố chạy đến cửa phòng tạm giam, ra sức đập mạnh vào chiếc cửa bị khóa trái.

Nhưng không một ai đáp lại. Mãi cho đến khi anh ta sắp tuyệt vọng hoàn toàn thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa nhẹ, nhẹ đến gần như không thể nghe thấy.

"Ai? Là ai ở bên ngoài vậy?"

"…" Không biết có phải do khoảng cách quá xa hay không mà âm thanh quá bé, không rõ ràng.

Giả Văn Hàm hoàn toàn hoảng loạn, cho rằng người đó không thể nghe thấy, trong tiềm thức cố gắng muốn truyền âm thanh của mình đi xa hơn.

Khe cửa! Cái khe cửa kia có thể dùng được! Giả Văn Hàm xé miếng vải vụn chặn khe cửa, sau đó cúi đầu chõ miệng ngay chỗ khe và hét lên.

"Tôi ở đây! Mau tới cứu tôi!" Anh ta gào hai tiếng, lần này, âm thanh nhỏ nhẹ kia càng gần hơn.

Giả Văn Hàm đột nhiên trở nên kích động. Anh ta dán mắt nhìn qua khe cửa, cố gắng ngó xem người nọ đang ở đâu. Kết quả chỉ nhìn thấy một đôi mắt có con ngươi, nhưng không có lòng trắng.

Con ngươi đen thăm thẳm nhìn chằm chằm anh ta, sau đó một đôi tay thon dài thò vào từ khe cửa, mạnh mẽ thọc vào bụng anh ta giống như muốn sờ thứ gì đó.

Cơn đau dữ dội khiến Giả Văn Hàm không khống chế được muốn thoát ra, nhưng bàn tay đã cắm chặt vào bụng anh ta. Anh ta đành trơ mắt nhìn cục thịt không hình thù này từ từ chui vào bên trong bụng, rồi biến mất tăm mất dạng.

Và linh hồn của những đứa trẻ từng quấn lấy Giả Văn Hàm trước đó cũng lần lượt chui vào theo.

Sự bình tĩnh đầy chết chóc trong căn phòng được khôi phục lại. Giả Văn Hàm vẫn đang ngồi cạnh cửa, đôi mắt đờ đẫn ánh lên tia sáng. Anh ta khẽ mở miệng phát ra tiếng khóc the thé, tiếp theo lại sờ cái bụng dưới, lộ ra nụ cười quỷ dị vô cùng.

Đó chính là sự thỏa mãn sau khi trả thù thành công.

Sau đó, anh ta giơ tay lên, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào da mặt, cào thật mạnh. Máu thịt lẫn lộn, thậm chí phần thịt sâu nhất bên trong cũng lòi ra ngoài.

Nếu anh ta đã dựa vào gương mặt này để đi lừa gạt, vậy thì cũng không cần thiết phải có nó nữa. Còn những tội lỗi còn lại thì vừa sống vừa đền đáp lại từng chút một không được hay sao?

Những biến cố xảy đến trong phòng tạm giam cũng không ảnh hưởng đến tiến độ xử lý vụ án. Chưa đầy hai ngày, mọi chuyện xấu của Giả Văn Hàm đã điều tra ra hết manh mối. Tất cả những người liên quan đều bị xử phạt, nhưng thảm hại nhất vẫn là nhà họ Giả.

Ban đầu, Ủy ban kỷ luật đến tìm Giả Hiến chỉ là vì điều tra chuyện của Giả Văn Hàm, kết quả sau đó lại phát hiện ra thêm nhiều chuyện khác. Giả Hiến rất cẩn trọng, nhưng Giả Văn Hàm đã phát điên rồi, cái gì cũng khai ra bằng sạch.

Ngay khi thẩm vấn xong Giả Văn Hàm thì Giả Hiến cũng đành thú nhận hết. Công ty của bố Giả Văn Hàm bị niêm phong, bản thân ông ta cũng bị Ủy ban kỷ luật bắt đi khi đang trong giờ làm việc. Ông nội của Giả Hiến vẫn đang nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh.

Bây giờ mọi người đều biết rằng nhà họ Giả xong đời rồi, tên tuổi của Nhan Khuynh cũng nổi như cồn, nhưng lần này không còn bởi vì sự thần kỳ của cô, mà là vì kiêng kị. Chỉ cần nhìn tướng mặt là có thể biết được nhiều chi tiết như vậy, những điều mà một bậc thầy về huyền học như Nhan Khuynh biết được chắc hẳn có rất nhiều?

Nhưng dù vậy, cũng không có ai dám động đến Nhan Khuynh. Nhất là những người năm đó không được chọn, cẩn thận cảnh cáo trong nhà ăn chơi trác táng thế nào cũng được, nhưng đừng gây sự trước mặt Nhan Khuynh. Nếu chọc giận Nhan Khuynh, khiến cô phật ý thì sẽ chuốc họa vào thân, sơ ý một chút là cả gia tộc cũng xong đời luôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!