Chương 48: Một lời không hợp bèn đi báo cảnh sát

Đây mà gọi là mánh khóe gì chứ!

Bảy người được Nhan Khuynh lựa chọn qua vòng thử giọng ngay lập tức có ý muốn bóp chết cô. Những vị cố vấn khác đều hướng dẫn thực tập sinh của mình làm thế nào để lợi dụng hoàn cảnh hiện tại mà gia tăng nhiệt độ của bản thân, thu hút thêm người hâm mộ, thế mà Nhan Khuynh lại kêu họ đi nấu ăn!

"Tôi x x …" Một người trong số đó muốn giải phóng cảm xúc của mình, nhưng cuối cùng lại phun ra một tràng tiếng địa phương, chính bởi vì đứa nhỏ này là người dân tộc thiểu số nên không ai nghe ra được cậu ta đang nói cái gì.

Vấn đề là, trong nhóm không có ai đến từ cùng một nơi giống cậu ta, vậy mà có một thí sinh nhỏ tuổi nhất trong số họ cứ nghiêm túc lắng nghe, trả lời giống như hiểu cậu ta nói gì: "Đúng vậy, cô Nhan thật quá đáng!"

Tất cả mọi người phá lên cười.

"Ha ha ha, tiết mục này hay lắm, tôi cười muốn chết mất!"

"Đại sư Nhan nói không sai, đi khai hoang mà không nấu ăn, chẳng phải muốn chết đói sao?"

"Lầu trên đừng láo nháo, tôi vừa mới dò la vùng đất bên bờ biển mà họ sẽ khai hoang, toàn bộ đều giống như Robinson phiêu lưu ký, không phải cứ muốn nấu ăn là dễ đâu!"

"Không được rồi, tôi ngồi cách một cái màn hình thôi mà vẫn cảm thấy được sự tuyệt vọng của mấy thí sinh. Sinh ra với mặt mũi xinh đẹp tính cách ưu tú thì có ích gì cơ chứ! không phải vẫn đi trồng trọt hay sao! Ha ha ha."

"Không, không, điều quan trọng nhất chính là, từ khóa của nhóm bọn họ thật may mắn! Thật sự rất may mắn! Ha ha ha."

Trên mạng tràn ngập sự vui sướng, cộng thêm việc phát sóng chương trình này đã giúp Nhan Khuynh có được danh hiệu mới – "Vua biểu tượng cảm xúc". Các loại [tuyệt vọng jpg], [chậm chạp jpg], còn có [tôi là ai? đây là đâu jpg] rải rác khắp mọi nơi.

Các vị cố vấn sau khi quay phần bổ sung xong đều chạy lại trêu chọc Nhan Khuynh. Ngoại trừ Hướng Vãn ra thì ba người còn lại đều không thân với cô, lo lắng khó tiếp xúc với cô nên rất dè chừng, giờ có vụ này rồi thì không còn rào cản nào nữa.

Trương Vũ Thanh vẫn đang nằm trên ghế cười ôm bụng không dậy nổi, liên tục cảm thán: "Cô Nhan à đây là kiểu vận may gì vậy? Tại sao trong nhiều từ như vậy lại chọn ra được giàu mạnh?"

Hướng Vãn vẫn còn lo lắng nên ngồi bên cạnh Nhan Khuynh quan tâm hỏi han: "Tiểu Nhan, cậu qua bên kia xem thấy ổn không? Tớ vừa mới kiểm tra, nơi đó khá hẻo lánh."

"Được hay không cũng vẫn phải đi chứ?" Nhan Khuynh không thay đổi sắc mặt.

Ngược lại, Lộ Tây Minh không sợ chết dám nói: "Vậy đại sư Nhan đã tính toán cho bản thân một quẻ chưa?"

"Không có." Nhan Khuynh ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Lộ Tây Minh: "Nhưng tôi có thể tính một quẻ miễn phí cho anh.

"Đừng, đừng, đại thần ơi tôi sai rồi. Mọi người nói chuyện trước đi, tôi phải đi rồi." Lộ Tây Minh thật sự sợ Nhan Khuynh mở lời. Nếu cô bấm tay tính toán, anh ấy sẽ gặp họa lớn, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao? Tốt nhất nên chuồn đi trước.

Trương Vũ Thanh và Hồ Hướng Dương cũng nhận được thông báo nên mau chóng rời đi, chỉ còn lại Hướng Vãn và Nhan Khuynh.

"Vãn Vãn ơi, tớ ngã mất rồi, không có tình yêu moah moah thì không dậy nổi đâu." Nhan Khuynh lười biếng tựa vào người Hướng Vãn, cô cũng muốn gục ngã rồi. Sau khi nghe Hướng Vãn nói về tình trạng của địa điểm thực tế kia, Nhan Khuynh chỉ muốn túm lấy Lương Nhất Khả đánh một trận.

Nhan Khuynh rất cuồng ăn uống, thích thủy hải sản không phải là không có lý do. Lúc còn ở thế giới ban đầu, hai ba tuổi cô đã bị bố mẹ ném vào trong núi để theo học nghệ với sư phụ.

Ở cấp độ như sư phụ của Nhan Khuynh thì nuôi bản thân cũng rối tung lên chứ đừng nói đến việc chăm sóc trẻ con. Nhan Khuynh muốn được ăn bữa cơm nóng hổi cũng phải đi bắt những con cô hồn dã quỷ. Từ khi có được ký ức, mười bảy mười tám năm trôi qua có thể nói là khổ không kể thành lời.

Vì vậy, sau khi rời núi, điều mà Nhan Khuynh hài lòng nhất chính là đồ ăn ngon ở bên ngoài. Thế mà bây giờ lại bắt cô phải đi khai khẩn đất đai, một ngày không có đồ ngon với sống cùng cá mặn có khác gì nhau, nghĩ lại càng thêm tức giận!

Hướng Vãn cũng không nhịn được cười. Tuy rằng cô ấy không biết quá khứ của Nhan Khuynh, nhưng lại biết rất rõ tính cách "không thể phụ lòng người đẹp và đồ ăn ngon" của cô. Thấy cô tức giận như vậy, Hướng Vãn nhanh chóng khuyên nhủ cô: "Ít nhất thì nhóm của cậu toàn là người đẹp, bờ biển cũng còn có con cua chứ."

"Vậy thì có ích gì chứ? Không ai chịu làm thì cũng vô dụng thôi."

"…" Lời nói của Nhan Khuynh khiến Hướng Vãn nhớ tới cảnh lúc nãy khi Nhan Khuynh đưa túi gấm cho nhóm, không nhịn được đành bật cười.

"Vãn Vãn xấu lắm." Nhan Khuynh tiếp tục giữ khuôn mặt không cảm xúc đi ra ngoài, Hướng Vãn nén cười đuổi theo. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.

"Tiểu Nhan, lát nữa Lương Hải tới đón, tớ muốn mời cậu đi ăn bữa cơm."

"Không đi, không đi đâu." Nhan Khuynh không có tâm trạng, cả người đều mệt mỏi, hôm nay cô chỉ muốn về đi ngủ.

Thấy tâm trạng của cô không được tốt, Hướng Vãn cũng không ép nữa, nói thẳng hẹn lại lần sau, lần này Lương Hải đưa cô ấy về khách sạn trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!