Chương 39: Anh dắt em đi gặp nhan khuynh

Cái quái gì đây! Đầu tiên là Nhan Khuynh sửng sốt, sau đó không nhịn được cười nói: "Cảnh Hoài, dù sao anh cũng nên có chút âm điệu chứ, anh nghĩ mình là Siri hả?"

Cảnh Hoài suy nghĩ một chút: "Vậy hu…hu hu?"

Lần này anh đè giọng xuống, Nhan Khuynh dở khóc dở cười nói: "Cảnh Hoài, anh không sợ em một cú đánh chết anh à?"

Cảnh Hoài lập tức ngậm miệng, sau đó Nhan Khuynh đột nhiên nhận được thông báo chuyển khoản, nhìn lại thì trong tài khoản có thêm 10 triệu. Mong muốn sống sót của Cảnh Hoài có thể nói là rất mạnh mẽ.

"Không đủ!" Nhan Khuynh vốn tưởng rằng Cảnh Hoài trả trước tiền giải quyết chuyện của Lâm Niệm Hàn mới thay đổi chủ đề, yêu cầu tăng giá, nhưng lần này Cảnh Hoài còn nhanh hơn cô.

"Chúc mừng em khai trương quán trà, đây là quà."

Cảnh Hoài nói rất chân thành, mấu chốt là phù hợp với tính cách bá tổng một lời không hợp là bỏ tiền của anh, Nhan Khuynh kiếm không ra chỗ để phản bác. Sau khi hai người cúp điện thoại, Nhan Khuynh đột nhiên cảm thấy mình bị lừa!

Nói chung, một đại sư huyền thuật như Nhan Khuynh sẽ không thu tiền bừa bãi để không kéo theo những mối quan hệ nhân quả không cần thiết. Kết quả hiện tại cô nhận được mười triệu của Cảnh Hoài, giờ coi như chuyện của Lâm Niệm Hàn với phong thủy khu dân cư có xong thì cô với Cảnh Hoài cũng không tách ra được.

Nhưng thật ra không có gì, Cảnh Hoài làm người không tệ, cho dù trong lòng có tính toán thì tất cả đều là âm mưu bên ngoài. Cũng giống như bây giờ, Nhan Khuynh đương nhiên hiểu tại sao Cảnh Hoài hết lần này đến lần khác liên lạc với cô, nói trắng ra là muốn làm bạn với cô, nhưng cũng không làm cô khó chịu lắm.

Mấu chốt là Cảnh Hoài khác với những tên công tử trong giới, anh có tính cách bộc trực, cũng khá thực tế, Nhan Khuynh thỉnh thoảng cũng cảm thấy anh hơi dễ thương.

Lúc này Cảnh Hoài ở bên kia, sau khi cúp điện thoại với Nhan Khuynh liền đi tìm Lâm Niệm Hàn.

Cảnh Hoài nhìn những thứ Nhan Khuynh gửi cho anh, hai tấm bùa hộ mệnh nên là một cho anh và cái còn lại cho Lâm Niệm Hàn. Còn những thứ khác thì anh thấy hơi khó hiểu. Đặc biệt là tro trầm hương trong bình, mặc dù có mùi đàn hương thoang thoảng rất dễ chịu, nhưng giờ rải trên sàn nhà thì ngày mai cả quản gia lẫn người giúp việc sẽ phát điên mất.

Lâm Niệm Hàn liếc nhìn Cảnh Hoài, tự hỏi làm thế có phải hơi không tốt không. Không phải Lâm Niệm Hàn không tin vào huyền thuật, chỉ là những gì Nhan Khuynh đưa cho quá đơn sơ. Nhưng cậu ấy không biết là mấy thứ này không phải Cảnh Hoài đi gặp Nhan Khuynh mà lấy về, mà là Nhan Khuynh sai địa linh mang đến. Nếu cậu ấy biết thì chắc chắn sẽ không nói vậy.

Trời đã về đêm, Lâm Niệm Hàn đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng động, mở mắt ra thì thấy rõ ràng nút biểu thị nhiệt độ đỏ tươi trên màn hình máy điều hòa trong phòng ngủ đột nhiên giảm xuống mấy độ.

Tích, tích, tích….

Đây là âm thanh dài nhất khi điều hòa được điều chỉnh nhiệt độ. Tuy nhiên, trong lúc này thì nó trở nên vô cùng đáng sợ.

Bởi vì điều khiển từ xa của điều hòa không nằm trong tay của cậu ấy. Vậy là có người thứ hai trong phòng này?

Nhiệt độ lúc này đã thay đổi từ 27 độ xuống còn 20 độ, đây là nhiệt độ thấp nhất mà điều hòa có thể đạt đến, nhưng dù vậy, tiếng tích vẫn vang lên, cái người nhấn điều khiển từ xa dường như đã mất kiểm soát, căn bản không để ý được là dù có bấm thế nào thì nhiệt độ cũng sẽ không giảm nữa.

Gió lạnh thổi thẳng vào người Lâm Niệm Hàn, khiến cậu ấy không khỏi rùng mình mấy lần. Sức khỏe của Lâm Niệm Hàn không tốt, bình thường ngay cả mùa hè cũng phải mặc áo dài tay, huống chi trong phòng chỉ có 20 độ, hơn nữa trước đó cậu ấy còn sốt một lần, cứ thổi thế này thì chưa cần đến sáng mai, giờ chỉ cần sốt một trận nữa thôi là đủ giết cậu ấy.

Vậy là, là bố sao?

Lâm Niệm Hàn đột nhiên nghĩ đến Lâm Kiến. Trên bàn ăn tối, khi Lâm Kiến nghe được cậu ấy ngày mai sẽ đi gặp Nhan Khuynh đã lộ ra ánh mắt kì lạ. Chẳng lẽ là bố ra tay, rằng bố không muốn cậu ấy có thể đi ra ngoài, e sợ Nhan Khuynh sẽ phát hiện chuyện không hay. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.

Nhưng nếu chỉ như thế này, Lâm Niệm Hàn sẽ chỉ thất vọng. Nhưng cảnh tiếp theo mới là thứ khiến cậu ấy sợ hãi nhất.

Trong căn phòng tối om, một bóng người nhỏ nhắn màu đen đột ngột xuất hiện, hình như chính là người vừa cầm điều khiển từ xa, còn bây giờ, trên tay nó đang cầm một con dao gọt trái cây sắc bén. Từng bước một đi về phía giường của Lâm Niệm Hàn.

Nếu không phải bùa hộ mệnh trên người phát huy tác dụng làm cho bóng đen không chạm được vào cậu ấy thì con dao đó nhất định đã đâm vào Lâm Niệm Hàn rồi.

Bởi vậy sau khi bóng đen điên cuồng một lúc lâu, dường như nó chợt nhận ra mọi việc mình làm đều vô ích liền tức giận ném con dao gọt hoa quả đi, trực tiếp đi đến bên giường Lâm Niệm Hàn.

"Mày định làm gì?" Lâm Niệm Hàn muốn mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc lại không thể phát ra âm thanh nào. Cuối cùng chỉ có thể bất lực nhìn thứ đó từng bước một leo lên dọc theo thân thể cậu ấy, cuối cùng ghé vào trước mặt Lâm Niệm hàn, dùng đôi mắt chỉ có tròng trắng không có đồng tử nhìn thẳng vào cậu ấy.

"Cứu với!" Lâm Niệm Hàn sợ hãi hét lên một tiếng, bật thẳng dậy từ trên giường. Sau đó, cậu ấy chợt nhận ra hình như trời đã sáng, Cảnh Hoài đang ngồi trong phòng quan tâm nhìn mình.

"Là mơ sao?" Lâm Niệm Hàn vén chăn muốn xuống giường nhưng toàn thân đều mệt mỏi.

"Đừng dậy, lát nữa anh kêu người tới đưa em đi." Cảnh Hoài ghé sát tai cậu ấy thì thầm, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời ra hiệu cho bác sĩ đang đợi ngoài cửa.

Lâm Niệm Hàn vẫn còn kinh ngạc, nhưng cậu ấy biết Cảnh Hoài sẽ không sắp xếp vô ích, rất có thể anh muốn lên kế hoạch gì đó. Cậu ấy liền hợp tác nằm lại trên giường tỏ ra yếu ớt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!