Vẫn là ngôi nhà ma như trước, nhưng lần này đến đây là một cảm giác hoàn toàn khác.
Trong lối đi tối mù tới mức không nhìn thấy ngón tay của chính mình, đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua. Khác với gió thông thường, luồng gió này rất lạ, nó thổi từ dưới chân lên.
Bây giờ là cuối mùa hè, nhiệt độ ở thành phố A vẫn còn rất cao nên hai đứa con trai đều mặc quần cộc. Cơn gió này thổi qua, hơi lạnh ùa lên theo ống quần làm cả hai rùng mình cùng một lúc.
"Cái… chuyện gì đang xảy ra vậy?" Một trong số đó hoảng sợ, còn người còn lại khá bình tĩnh.
"Sợ cái gì! Phải là khí lạnh à, mẹ nó toàn thủ đoạn âm hiểm gì đâu ấy!" Người nọ an ủi bạn đi cùng, nhưng cậu ta bình thường xem quá nhiều phim kinh dị cho nên thật sự cảm thấy ở nơi này không có cái gì đáng sợ. Hơn nữa, ý tưởng tới nhà ma để cua hai cô gái là do bản thân nói ra.
Nhưng khi bước ra khỏi lối đi, trong lòng tự nhiên thấy bồn chồn.
Có gì đó khác lạ.
Thật ra hồi lần đầu đi vào trong nhà ma còn có mở nhạc, nghe giống như bài đồng dao ma quái, coi như tạo chút bầu không khí. Nhưng không biết vì sao, lần này cậu ta bước vào thì âm nhạc liền ngừng lại, ngược lại khiến cậu ta cảm thấy bất an.
"Lần này sao không mở nhạc vậy ta?" Người kia rõ ràng cũng để ý không kém. So với người đi cùng có kinh nghiệm phong phú thì người này sắp sợ tiểu ra quần rồi. Anh ấy vẫn luôn cảnh giác nhìn xung quanh, luôn cảm thấy mỗi một nơi trong căn nhà ma này đều xa lạ, ngay cả hô hấp cũng trở nên không ổn định.
Cảm giác căng thẳng sẽ dễ lây lan, đặc biệt là trong hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh và tĩnh lặng này, nó sẽ khiến người ta có ảo giác rằng ở sâu trong nhà ma có thứ gì đó.
Bọn họ đồng thời dừng lại, không ai dám đi vào, thậm chí còn trùng hợp mà dựa sát vào nhau.
"Đây là nhà thứ nhất nhỉ!"
"Ừ, chỗ người nhảy lầu kia ấy."
Cả hai đứng ở cửa, nhưng lần này nói cái gì họ cũng không dám đi vào. Nhiệt độ trong ngôi nhà ma gần như giảm xuống mức đóng băng, lúc nói chuyện cũng có hơi trắng thoát ra.
"Ông chủ nhất định là điên rồi, không hù được chúng ta thì muốn làm chúng ta chết cóng." Nhưng giây tiếp theo, có người đột nhiên khoác lên người cậu ta một mảnh quần áo. Lớp vải mềm mượt khiến phần da lộ ra của cậu ta lập tức nổi da gà.
Còn tưởng rằng đó là nhân viên, cậu ta vô thức quay lại và hét lên: "Anh bị điên à!"
Nhưng sau đó, cậu ta bắt gặp phải vẻ mặt kinh hãi của bạn đồng hành: "Người người người người…"
Anh ấy run rẩy chỉ vào cậu ta, người bạn sợ đến mức nước mắt trào ra.
"Cậu làm sao vậy? Ai vậy? Là nhân viên?"Cậu trai nhìn xung quanh, không có phản ứng lại, nhưng vào lúc này, cậu ta đột nhiên ngửi được một mùi thối. Nó giống như mùi của thịt bị thối rữa trong một thời gian dài.
"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?" Cậu ta nghĩ rằng đó là một trò lừa bịp của ông chủ nhà ma và Nhan Khuynh, cứ thế tiếp tục đi. Nhưng khoảnh khắc cậu ta quay lại, bóng trắng lấp lánh trong tấm gương tối bên cạnh khiến cậu ta đột nhiên ớn lạnh. Điều đáng sợ hơn nữa là cuối cùng cậu ta cũng phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn với mình.
Thậm chí còn không dám chạm vào, cậu ta cẩn thận quay đầu nhìn về phía vai mình. Cái tấm màu trắng xanh với những đốm nâu đỏ chẳng qua là một mảnh da người đã bắt đầu thối rữa!
"Mau, giúp tớ cởi ra!" Cậu ta đột nhiên hoảng sợ, liều mạng gọi đồng bạn. Nhưng vào lúc này, bạn đồng hành của cậu ta lại giống như ngây ngốc, đứng quay lưng ở nơi đó bất động, không có tí phản ứng nào.
"Không nghe thấy sao?" Cậu ta giơ tay vỗ mạnh một cái, người này tựa hồ khôi phục tinh thần đột nhiên quay đầu lại.
"Yên tâm đi, để tớ lấy xuống cho…" Vừa nói, cậu ta vừa nói vừa tiến đến. Nhưng khuôn mặt lại đang đeo một chiếc mặt nạ cực kỳ kỳ lạ.
"Mày…Mày là ai! Đừng tới đây!" Cậu trai sợ hãi, liều mạng xua tay. Nhưng dù vậy, động tác của người bạn đồng hành vẫn không dừng lại.
"Cứu! Cứu với! Chúng tôi không chơi nữa, thả tôi ra!" Cậu trai hét lớn. Nhưng người bạn đồng hành đeo chiếc mặt nạ kỳ dị kia căn bản không có ý định buông tha cho cậu ta, thậm chí còn chủ động cởi chiếc mặt nạ trên mặt ra, đè người xuống đất định đeo lên cho cậu ta.
Còn khuôn mặt của người bạn đồng hành sau khi tháo mặt nạ ra thì trống rỗng, không có một chút cái gì trên khuôn mặt. Anh ấy đã không phải là người sống mà là lệ quỷ muốn mạng người!
"A—" Cậu trai hét lên, mặt trở nên trắng bệch ngất đi. Mà sau khi cậu ta ngất đi, đồng bạn cũng cùng ngã xuống đất sùi bọt mép.
"Quá kém! Ba phút đồng hồ cũng không tới." Trong phòng giám sát, Nhan Khuynh nhìn màn hình giám sát, ngữ khí vô cùng chán ghét.
Mà ông chủ nhà ma lại cười đến tắt thở: "Ba phút là đủ rồi, thật đáng sợ mà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!