Chương 34: Xui xẻo đến như vậy thì biết làm sao giờ~

[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

Nhan Khuynh nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, cô đột nhiên cảm thấy rằng sự nghiệp cả đời của mình đang phải đối mặt với một thử thách vô cùng lớn. Nhan Khuynh cũng không thể ngờ rằng so với phẫu thuật thẩm mỹ, thứ có thể gọi là kẻ thù trời sinh của ngoại hình thì photoshop và trang điểm mới là những sự tồn tại đáng sợ nhất!

Giống như lần trước, lúc mà Nhan Khuynh đối đầu với lũ fan não tàn* của Ngụy Nguyên, khi đối mặt với những tấm ảnh được áp chục lớp filter đó, thì Nhan Khuynh cũng cần phải cực kỳ tỉ mỉ mới phân biệt được, nhưng dù sao thì việc đó cũng không làm khó được cô. Nhưng mà nhìn vào bức ảnh trước mắt này, cô thực sự là vô cùng bất lực.

Ít nhất thì cũng phải để lộ cho cô xem đôi mắt chân thực đi chứ! Chết tiệt, kẻ mắt đến độ dày cộm, dài đến tóc mai như thế thì cô còn có thể nhìn ra được cái gì hả?

Nhan Khuynh mặt không cảm xúc mà nhìn chằm chằm những tấm hình đó, sau một lúc lâu, cô cuối cùng nhắn trả lời lại một câu: "Thật sự xin lỗi, nhưng chị không thể nhìn ra được gì hết."

Mà võng hồng kia thì lại giống như là luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, lập tức đáp lại Nhan Khuynh bằng một đoạn giọng nói: "Đại thần, tại sao lại không thể xem được chứ? Chẳng lẽ là, ngày mai, em sẽ bị hết hơi* sao? Hu hu hu… Em không muốn như vậy đâu! Em vẫn còn chưa có bắt đầu trở nên nổi tiếng mà…"

*Hết hơi: Thường dùng để chỉ những ngôi sao trước đây rất nổi tiếng trong làng giải trí nhưng bây giờ không còn nổi tiếng nữa. Nó cũng mang ý nghĩa hết thời, lỗi thời. Nó là ẩn dụ cho sự nổi tiếng của một người.

Mẹ nó, hu hu hu cái gì, Nhan Khuynh rất muốn dùng một đấm để đấm chết anh ấy. Tuy rằng, lúc trước, Cảnh Hoài cũng gửi biểu tượng cảm xúc, nhưng mà ít nhất anh không có gửi giọng nói, càng là không có hèn hạ như vậy. Nhưng như thế này cũng quá hố cha* rồi. Rõ ràng là giọng nói trầm mạnh, nhưng cứ phải một hai uốn éo giọng nói để bắt chước giống giọng của loli.

*Hố cha: gần giống với "lừa người" và "sao có thể như thế này được". Từ này được sử dụng để mô tả một tình huống rất khác với ý tưởng ban đầu. Thường được sử dụng để châm biếm, chế giễu hoặc phàn nàn, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

- ca lan tha

Như thế này thì khác gì việc Trương Phi* mặc váy hồng nhỏ rồi lon ton chạy tới gọi anh trai chứ? (kiểu rất là cạn lời, ba chấm)

*Trương Phi: Trương Phi là nhân vật lịch sử được nhiều người yêu thích. Trong mô tả của một số cuốn sách, Trương Phi trông đen và có dáng người vạm vỡ. Mặc dù ông có sức mạnh, nhưng ngoại hình thì không ưa nhìn. Cho nên đối với ấn tượng đầu tiên về Trương Phi, rất nhiều người sẽ dùng từ "cường tráng" để miêu tả về ông ấy.

Nhan Khuynh không thể nhịn được nữa, trực tiếp chặn tài khoản của anh ấy.

Tuy nhiên, chưa đầy nửa phút sau, cô lại tiếp tục nhận được thông báo có tin nhắn, bấm mở ra thì thấy vẫn là người kia, chỉ có điều là lần này là một tài khoản khác.

"Hu hu hu hu… sư phụ, không có cách nào cứu được em sao? Không lẽ ngày mai em sẽ phải chết chứ. Em không muốn như vậy đâu! Em chỉ mới có hai mươi tuổi thôi mà."

Tôi còn tưởng rằng cậu đã 30 rồi đấy. Nhan Khuynh căn bản không muốn nói nhảm, lại lần nữa chặn tài khoản này.

Nhưng ngay sau đó, còn chưa yên lặng được mười phút, WeChat lại ting ting vang lên tiếng chuông thông báo, Nhan Khuynh vừa mở ra thì thấy thế mà lại là Lương Hải.

"Sư phụ tiểu Nhan, xin chị có thể giúp tôi xem tướng cho người này được không? Giá cả có thể thương lượng tốt." Lương Hải có lẽ cũng rất muốn sụp đổ, nghe giọng nói của anh ta khi vừa bấm mở thì chính là dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

"Là ai?" Nhan Khuynh cũng cảm thấy mới lạ, hôm nay cũng thật là trùng hợp, vậy mà lại có nhiều người tìm cô để xem tướng đến như vậy.

"Tôi có một đứa em họ, em ấy nói bản thân gần đây cực kì xui xẻo, nên là muốn cho chị nhìn xem có phải ấn đường* biến thành màu đen hay không. Ảnh chụp tôi có, tôi sẽ gửi qua cho chị ngay." Lương Hải vừa nói, vừa gửi ảnh chụp qua cho Nhan Khuynh.

*Ấn đường: huyệt ở giữa hai lông mày

Nhan Khuynh bấm mở ảnh rồi nhìn lướt qua, ừm, bức ảnh này nhìn cũng tạm ổn, một đứa trẻ trông có vẻ rất thoải mái, sạch sẽ, nhìn dáng vẻ thì ước chừng là mười tám, mười chín tuổi, nhìn cũng trạc tuổi với Chúc Dương.

"Nhìn có vẻ còn khá ổn, rốt cuộc là em ấy gặp phải chuyện gì được?"

"Haiz." Lương Hải cũng không nói nên lời: "Chủ yếu là sự nghiệp của em ấy dạo này gặp nhiều trắc trở, lúc trước còn không ít lần gửi cá chép Koi cho chị, cho nên là dù có nói gì đi nữa, em ấy cũng muốn chị xem giúp."

"Nếu muốn xem ra kẻ hãm hại là ai, thì phải xem kết hợp với bát tự, còn nữa, tấm ảnh này là được chụp khi nào? Nếu là đã được chụp từ lâu rồi thì có thể là cũng chẳng có tác dụng gì."

"À… Thì ra là phải như vậy sao…" Lương Hải ngập ngừng.

Nhan Khuynh ngay tức khắc có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, sau khi Lương Hải im lặng một lúc lâu thì anh ta có phần chần chừ nói: "Trước đây, em ấy cũng muốn gửi video cho chị, hơn nữa cũng đã nhắn tin qua WeChat cho chị, nhưng chị lại chặn tài khoản của em ấy."

Nhan Khuynh: "Em họ của cậu có tên Weibo là gì?"

Lương Hải: "Lương Nhất Khả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!