[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]
"Cảnh thiếu…" Thư ký chỉ cảm thấy tam quan của mình sắp bị nổ banh chành đến nơi. Tuy nhiên, thái độ cà dẹo của Cảnh Hoài còn nhiều hơn những gì anh ấy tưởng tượng.
Đợi mãi mà không thấy Nhan Khuynh trả lời, Cảnh Hoài rất kiên nhẫn nhắn thêm một câu: "Chị gái nhỏ, bây giờ vẫn còn bận bịu sao? Không sao đâu, thế lát nữa anh quay lại sau nhé! [Chuột lang đang đợi cho ăn]."
Thư ký:……
Anh ấy hoàn toàn không nói nên lời, nhìn Cảnh Hoài như nhìn thấy một con quái vật vậy.
Con mẹ nó, thả thính thế là quá rồi, còn phải gửi thêm cả emoji mới chịu được sao? Mấu chốt là anh đã tuồn ra hết cái vẻ giả nai rồi, cho nên không cần làm cái bản mặt nghiêm túc dọa người có được hay không? Mới nhìn thôi mà muốn thoát xác luôn rồi.
Ngay lập tức, vô số lời phàn nàn lóe lên trong đầu thư ký.
Nhưng Cảnh Hoài ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi anh ấy: "Ý của cậu là nói Nhan Khuynh không trả lời tôi là bởi vì tôi chưa đủ đáng yêu sao?"
Thư ký rất không có lương tâm nói: "Không đâu, Cảnh thiếu, ngài còn dễ thương hơn cả đứa nhóc đáng yêu nhất trên thế giới này."
Nét mặt Cảnh Hoài vẫn lạnh tanh, chẳng tỏ rõ cảm xúc gì: "Vậy mà cũng nói được, cậu đúng là đồ bệnh hoạn mà."
Thư ký như sắp bị Cảnh Hoài tra tấn tơi bời đến nơi: "Thật xin lỗi, Cảnh thiếu, lần sau tôi sẽ chú ý."
Tuy nhiên, đợi thêm một lát Cảnh Hoài vẫn không thấy Nhan Khuynh nhắn tin trả lời, thế là anh lại ngẩng đầu lên hỏi thư ký một lần nữa: "Nghe nói Nhan Khuynh thích mấy cô gái xinh đẹp, tôi ăn mặc giống con gái thì cô ấy sẽ nói chuyện với tôi chứ?"
"…" Sợ không kịp tán một phát bụp chết con quái vật như anh đó. Nhưng thư ký cố kìm nén thốt ra mấy lời như vậy. May mắn là sau năm phút, Nhan Khuynh cuối cùng cũng chịu dành thời gian trả lời tin nhắn cho Cảnh Hoài, còn gửi bằng tin nhắn thoại.
Nhan Khuynh: Người đàn ông ba mươi tuổi kia, xin anh làm ơn nghiêm túc một chút đi. Ngoài ra, hai mươi lăm triệu tệ, em sẽ giải quyết những rắc rối ở thành phố A cho anh.
Thư ký cực kỳ kích động: Cảnh thiếu, mau nhắn tin trả lời cô ấy đi!
Nhưng Cảnh Hoài chỉ im lặng một hồi, sau đó anh lại trả lời Nhan Khuynh bằng một câu cực kỳ vô nghĩa.
Cảnh Hoài: Anh chỉ mới hai mươi bảy tuổi mà thôi [emoji. Cực kỳ tội nghiệp]
Nhan Khuynh: Làm tròn đến ba mươi luôn, nếu còn gửi cái emoji khác là em đánh anh thiệt đó nha!
Cảnh Hoài: Được rồi cô nhóc, hai mươi lăm triệu thành giao.
Có thể nói là rất có ý thức về mặt thời gian. Chưa đến ba giây, Cảnh Hoài đã nhanh chóng chuyển số tiền đó cho Nhan Khuynh, sau đó ngẩng đầu nói với thư ký: "Bàn chuyện bên thành phố A, yêu cầu họ hợp tác với Nhan Khuynh. Bất kể Nhan Khuynh muốn làm gì chỉ cần làm theo ý cô ấy thôi, không cần phải báo đáp báo ơn gì đó cho tôi đâu."
"OK… được, Cảnh thiếu, tôi sẽ làm theo ý ngài." Nhìn ông chủ nhà mình khôi phục lại vẻ ưu tú như lúc nãy, thư phải mất nửa nhịp mới trả lời Cảnh Hoài, tiếp đó lại vội vàng xin mệnh lệnh phải làm.
Chốc lát trong phòng chỉ còn mỗi Cảnh Hoài, trong đầu suy nghĩ đến chuyện khác, anh cảm thấy mình nên đến thành phố A một chuyến.
Mặc dù tiếp xúc với Nhan Khuynh, nhưng Cảnh Hoài cảm thấy Nhan Khuynh không phải là người mặc cả giá trên trời. Cách bố trí văn phòng của Lương Hải đã được Nhan Khuynh thay đổi hoàn toàn, hơn nữa cũng chỉ tiêu tốn có mười triệu nhân dân tệ.
Sau đó, Cảnh Hoài hỏi những người trong giới huyền học về bài trí phong thủy trong văn phòng của Lương Hải. Kết quả là, khi những bậc thầy huyền học nhìn thấy bức ảnh đó đều rần rần muốn gặp người đã bài trí cho Lương Hải, hơn nữa còn bày tỏ thái độ sợ sệt cho rằng nếu không phải do tổ sư gia ra tay thì không thể nào có được trình độ này.
Nhưng lần này, Nhan Khuynh yêu cầu anh đưa những hai mươi lăm triệu tệ, điều đó chứng tỏ rằng sự việc nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng nhiều. Nếu đúng như vậy, không cần biết là công hay tư, anh phải đi xem một chút mới được.
Nghĩ đến đây, Cảnh Hoài gọi vào đường dây nội bộ của thư ký: "Thu xếp đi, ngày mai tôi muốn đi thành phố A."
Lúc này, Nhan Khuynh vừa nhận được thông báo nhận tiền vào tài khoản.
"Cảnh Hoài đã chuyển một khoản tiền cho cô, cô nhớ kiểm tra đó."
Nhan Khuynh mở app ngân hàng ra kiểm tra, quả nhiên là nhận hai mươi lăm triệu, trong phút chốc cô cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Cái con người Cảnh Hoài này thật sự… rất khó đoán mà. Người ta nói anh vô tâm, hành động rất có trình tự, luôn luôn mang dáng vẻ tổng giám đốc độc tài, nhưng khi tiếp xúc thì mới biết anh rất dễ nói chuyện. Không nói đến mấy thứ khác, ba cái biểu tượng cảm xúc mà anh gửi cho cô, Lương Hải nói cũng chả đúng chút nào, cũng không hiểu cái người này nghĩ cái gì, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!