Chương 25: Chúc mừng nhập cư trái phép đến châu phi thành công.

[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

Chỉ có thể nói là lạ lùng, mấy ông cụ thường ở độ tuổi này đừng nói là đè một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh đánh tơi bời một trận, ngay cả đứng cũng đã cố hết sức.

Nhưng ông cụ này lại khác, không những tình trạng thân thể rất tốt mà sức lực lại lớn vô cùng. Vung cây gậy sắt rất nhẹ nhàng uyển chuyển, từng cái đập thẳng vào da thịt, đối với người đàn ông nằm ở trên giường bệnh chính là nằm yên chờ bị đánh.

Điều kỳ lạ nhất là, trong suốt quá trình đánh đập, người đàn ông đó chẳng những không thể cử động mà miệng còn không mở được, đừng nói là phát ra tiếng rên rỉ hay là kêu la xin giúp đỡ, ngay cả một hơi thở dốc cũng không kêu lên được.

Đau quá, đừng đánh, cầu xin ông, đừng đánh nữa! Người đàn ông không ngừng kêu la ở trong lòng, nhưng dường như ông cụ có thể nghe được tiếng lòng của hắn ta, hắn càng cầu xin, gậy sắt đập lên người ngày càng nặng.

Cuối cùng, lúc người đàn ông kia cảm giác mình sắp bị đánh chết thì ông già cụ lại đột nhiên ngừng tay.

Đây là tha cho mình rồi sao? Người đàn ông nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà ngay sau đó thân thể chợt lạnh, hắn ta hoảng hốt phát hiện quần áo của mình đã bị lột sạch.

Cây gậy sắt trong tay ông cụ đã không thấy đâu, thay thế bằng một con dao gọt trái cây bén nhọn. Con dao trông rất quen thuộc, giây tiếp theo, bả vai của hắn truyền tới cảm giác đau nhói.

Mũi dao xuyên vào da thịt một cách nhẹ nhàng, cả người hắn chứa đầy cặn bã..

Cơn đau từ da thịt đã khiến tinh thần của hắn mơ hồ và hành động quen thuộc này cũng làm người đàn ông nhận ra thân phận của ông cụ, chính là cha vợ của hắn.

Nhưng chuyện này không có khả năng! Lúc hắn quen biết vợ mình thì ông cụ chống gậy này đã qua đời nhiều năm. Nếu không phải vợ hắn luôn giữ ảnh của ông cụ trong nhà, chắc hắn cũng không nhận ra.

"Mày nhớ ra rồi?" Thấy mặt người đàn ông xanh mét, ông cụ tạm thời ngừng tay lại, giọng điệu âm u lạnh lẽo.

Ông cụ bị chọc tức giận, ném dao xuống, tàn nhẫn vả thật mạnh vào mặt người đàn ông: "Dám đánh con gái của tao hả, ai cho mày lá gan đó!"

"Mày lấy vợ về để đánh đập hả, mày tưởng tao chết sớm nên không thể ra mặt làm chủ cho con gái tao sao?" Lại thêm một cái tát.

"Mày yên tâm đi! Chết sớm cũng có chỗ tốt, tao có thể đi theo mày mỗi ngày, mày đánh con gái của tao một, tao sẽ đập mày mười!" Ông cụ nói xong, còn tàn nhẫn đá vào phần hạ bộ của người đàn ông: "Không phải đàn ông thì dứt khoát đừng làm đàn ông nữa!"

Vị trí kia của đàn ông luôn là nơi yếu ớt nhất, một đá này của ông cụ khiến hắn đau đến mất đi ý thức.

Chờ người đàn ông tỉnh táo lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, đau đớn trên người khiến hắn không dám nhúc nhích, nhưng điều kỳ lại là, cho dù là vết thương do gậy sắt gây ra vào tối ngày hôm qua có nặng đến đâu, cùng vết dao trên vai với đau đớn nửa người dưới đều không có bất kỳ dấu vết nào để lại.

"Anh giả bệnh đúng không! Một vết bầm nhỏ cũng không thấy đâu mà anh ở đây kêu to kêu nhỏ làm gì hả?" Bác sĩ làm kiểm tra, không có phát hiện điều gì khác thường, chỉ cảm giác người đàn ông này muốn kéo dài thời gian chữa trị, muốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Người đàn ông gần như phát điên: "Cầu xin bác sĩ, tôi thật sự không có nói dối. Tôi bị đánh đến sắp chết, cầu xin bác sĩ cứu tôi với, có…"

Hắn muốn nói có ma nhưng ông cụ đứng kế bên lại đưa tay bụm chặt miệng hắn ta, hơn nữa còn đá lên người hắn thật mạnh.

Rõ ràng xung quanh đều là người nhưng lại không có cách nào xin giúp đỡ được. Hình như ông cụ chẳng sợ ánh mặt trời, những đòn đánh tàn nhẫn cứ liên tục rơi lên người hắn. Ánh mắt của người đàn ông dần trở nên tuyệt vọng, lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ ràng cảm giác của vợ con khi bị hắn đánh đập lúc trước là như thế nào.

Quả báo cho hắn, cuối cùng cũng đến.

Những ngày kế tiếp, vì để trút giận thay cho con gái, ông cụ đi theo người đàn ông như hình với bóng. Bất cứ khi nào nhớ tới sẽ đập hắn một trận. Tuy nhiên, ông cụ sẽ không giết hắn. Con gái nhà mình bị hắn ta tra tấn nhiều năm như thế, nếu không sống sót chuộc tội, chẳng lẽ chết sớm để giải thoát sao, quá dễ dàng cho hắn ta rồi!?

Về phần người phụ nữ kia, sau khi hoàn toàn rời khỏi người đàn ông cuối cùng cũng có những ngày tháng yên bình. Ban đầu, cô ấy muốn ly hôn thật nhanh, nhưng thủ tục hành chính phải chờ đợi rất lâu. Đã một khoảng thời gian dài cô ấy không có tiếp xúc với xã hội nên năng lực giao tiếp của cô ấy có phần hạn chế.

Sau khi Nhan Khuynh nghe nói, lập tức đi tìm bố Chúc Dương nhờ giới thiệu một luật sư giỏi cho cô ấy.

Luật sư từng là người bị hại bởi bạo lực gia đình, nên có ước mơ trở thành luật sư, hết lòng trợ giúp những người phụ nữ mạnh mẽ đứng lên, thoát khỏi bể khổ.

Có người chuyên môn hỗ trợ, hơn nữa tất cả chứng cứ đều có đủ. Dựa theo luật pháp của nước, tội bạo lực gia đình được thành lập là có thể yêu cầu người chồng ra khỏi nhà, có Nhan Khuynh tham gia vào, cung cấp chứng cứ khác mang tính mấu chốt để làm cho người đàn ông rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng.

Nhan Khuynh hỏi người phụ nữ ngày tháng năm sinh của hắn ta, bói ra tên cặn bã này bạo lực gia đình thì thôi, vậy mà còn là một tên khốn nạn ngoại tình trong hôn nhân, lúc mẹ chồng cô ấy chưa qua đời, đã cùng sống chung với tiểu tam hai năm. Nếu không phải tiểu tam kia tìm được người đàn ông khác giàu có hơn có lẽ hai người này vẫn còn quan hệ cho đến tận bây giờ.

Đã có phương hướng chính xác thì tìm chứng cứ rất dễ dàng. Đương nhiên, thân làm tiểu tam việc bị người khác tìm tới cửa hỏi chuyện chắc chắn sẽ không nhận. Nhưng người đàn ông đã sống với tiểu tam lâu như thế, chắc chắn có chút dấu vết để lại. Mặc dù không muốn nhưng cuối cùng, sự phản bội trong hôn nhân được xác nhận, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

- ca lan tha

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!