Chương 23: Cùng nhau dùng thủ đoạn

[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

"Rõ là trước đó đã đốt xuống cho ông ấy rồi mà, không phải sao? Bộ không đủ dùng hả?"

"Không phải đâu!" Cậu bé cười rồi lắc đầu: "Ông nói là bà á, chuẩn bị cho bà đó. Bà chết thảm như vậy nên đốt cho bà dùng! Với lại, ông ngoại còn nói bà càng già càng hồ đồ. Thay vì giữ lại để gây họa cho con gái thì chi bằng ông đưa bà đi sớm cho rồi. Bà ngoại, trong mơ ông còn nói hôm nay sẽ đưa bà đi."

"Mày… mày… mày… thằng quỷ chết dẫm này, mày đang nói cái gì vậy?"

"Nói thật ạ." Đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào bả vai của lão phu nhân: "Bà xem kìa! Ông ngoại đang ở phía sau bà kìa! Bà ngoại, bà không có câu nào để nói với ông sao?"

"Điên rồi, điên hết rồi!" sắc mặt của bà lão thoáng chốc trở nên trắng bệch, bả vai bên trái lại bị ghì mạnh xuống, như thể có người dựa vào.

Không có ma thật đâu! Nhưng mụ ta ngay cả cái miệng linh của thầy bói Nhan Khuynh cũng đã chiêm ngưỡng qua rồi, thì mấy loại chuyện ma quỷ này lại càng đáng tin hơn. Không phải người ta cũng thường hay nói trẻ con có đôi mắt trong sạch, có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy hay sao?

Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, mồ hôi trên trán bà lão nháy mắt liền chảy xuống. Lần đầu tiên, mụ ta đến gặp con gái mà chưa nói một lời đã vội chạy về nhà. Nhưng khi mụ ta sắp về tới cửa nhà thì bị vấp vào bậc cửa cao.

Bà lão ngồi phịch xuống nền đất, tiếng xương gãy giòn giã cùng cơn đau nhức dữ dội khiến tinh thần mụ ta bắt đầu trở nên mơ hồ. Nhưng cho dù là vậy, mụ ta vẫn trợn to mắt khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào chỗ của mình ngã cách đó không xa, không dám di dời tầm mắt.

Vì ở chỗ đó, có một ông lão gầy guộc đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mụ ta: "Đừng tìm tới làm phiền con gái nữa, nếu không thì tôi sẽ đưa bà đi đó."

Nói xong ông lão liền rời đi, nhưng bà lão lại giống như đã bị dọa cho ngây ngốc, nước mắt nước mũi đầm đìa trên mặt, mồm cứ không ngừng nhắc đi nhắc lại: "Tôi không dám nữa, tôi không dám nữa đâu."

Đâu ai biết rằng mới vừa rồi mụ ta không phải là sơ ý bị ngã mà là bị người ta đẩy ngã.

Còn về phía bệnh viện bên kia, sau khi cậu bé dọa cho bà lão bỏ chạy thì bản thân cũng cảm thấy không tài nào tin nổi. Nhìn chằm chằm vào những tờ tiền giấy đã bị đốt thành tro một hồi lâu mà vẫn chưa hoàn hồn. Mãi cho đến khi Nhan Khuynh xuất hiện từ phía sau, cậu bé mới bừng tỉnh trở lại.

"Người vừa đi theo bà ngoại, thực sự là ông ngoại em sao?" cậu bé chưa từng nhìn thấy ông ngoại của mình. Cậu sinh sau đẻ muộn, mà khi đó ông lão đã qua đời rồi.

"Đúng vậy! Nhưng cho dù là đã mất thì ông cũng rất yêu thương em. Em thấy đó, không phải ông vừa tới giúp em hay sao?" Nhan Khuynh xoa đầu cậu ấy, nhỏ giọng dỗ dành.

"Vậy sao trước đây ông không tới?"

"Ông ấy không biết đó! Người đã rời khỏi thế gian này thì sẽ đi tới một nơi khác. Nếu không có lý do gì đặc biệt thì họ sẽ vãng sanh nơi cực lạc và mở ra một cuộc đời mới. Người có thể ở lại là người vẫn giữ lại được ký ức, phần lớn đều là vì trong lòng họ có nỗi lo âu. Em thấy đó, ông ngoại của em còn có thể được em gọi về, là bởi vì ông vẫn không yên tâm về hai mẹ con em!" Cậu bé tuổi còn nhỏ, Nhan Khuynh đã cố vận dụng ngôn ngữ để giải thích cho cậu bé hiểu.

Mà cậu bé nghe xong lại suýt khóc: "Vậy ông ngoại sẽ không chán ghét em chứ? Em đã nói dối, hôm qua em không có mơ thấy ông."

"Sẽ không đâu." Nhan Khuynh xoa đầu cậu ấy: "Ông biết em là vì muốn bảo vệ mẹ. Nhưng nói dối là không đúng, lần sau gặp ông ngoại em phải nhận lỗi với ông, có biết không?"

"Dạ!" cậu bé dùng sức gật đầu, trên khuôn mặt cuối cùng cũng lộ ra ý cười, nhưng đi được vài bước, cậu bé lại không nhịn được mà xác minh lại với Nhan Khuynh: "Có thật là bà ngoại sẽ không ép buộc mẹ em nữa đúng không?"

"Đúng." thấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé rất quen mắt, khiến Nhan Khuynh không kiềm được mà véo má, trêu chọc cậu ấy.

"Đã giúp em đánh bại bà ngoại rồi, vậy chị có lợi hại không nè?"

"Lợi hại!" cậu bé cười tươi, lúm đồng tiền trên má trông rất dễ thương.

Ôi trời, sao lại có thể đáng yêu như vậy? Nhan Khuynh bị vẻ đáng yêu của cậu bé khiến cho nhịn không được mà vươn tay ôm lấy cậu ấy, tiếp tục dỗ dành.

"Vậy em phải cảm ơn chị thế nào đây? Hôn chị một cái nhé, thế nào?"

Thực sự thì cũng có thể. Cậu bé nghiêng đầu nhìn Nhan Khuynh, qua mấy giây sau mới từ từ có phản ứng, cánh tay nhỏ bé ôm quanh cổ Nhan Khuynh, lại gần một bên má của cô hôn một cái thật kêu. Sau đó nghiêm túc nói: "Cảm ơn chị đã giúp em."

"Không có chi." Nhan Khuynh cười dịu dàng.

Nhưng cậu bé lại chủ động hôn thật mạnh ở một bên má khác của Nhan Khuynh: "Thành thật cảm ơn chị."

Cảm nhận được hơi ấm của cậu bé trong lòng, trái tim Nhan Khuynh bỗng mềm đi một nửa. truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

- ca lan tha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!