Bàn tay đang bịt miệng vừa thả ra, Phàn Thiên Vũ ôm lấy khung bóng rổ chạy biến, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
Bách Dịch Nhiên xoay người định đuổi theo.
"A a a a!" Phàn Thiên Vũ kêu lên, xoay người chỉ tay về một hướng, "Anh Bách, nhìn xem kia là cái gì kìa!"
Bách Dịch Nhiên nào dễ mắc lừa như vậy, "Ít nói nhảm, bỏ khung rổ xuống."
"Ê, không phải, thật đấy, anh Bách mau nhìn xem, bên cạnh học sinh giỏi có một nữ sinh." Phàn Thiên Vũ cũng không chạy nữa, hai mắt sáng rực hóng chuyện, hận không thể dán cả mắt vào đó mà nhìn.
Thấy cậu ta như vậy không giống giả vờ, Bách Dịch Nhiên bán tín bán nghi quay đầu lại.
Chiếc điện thoại của Ngu Thư Niên vẫn giữ nguyên tư thế chụp ảnh.
Khác với lúc nãy, bên cạnh Ngu Thư Niên không biết từ lúc nào đã có thêm một nữ sinh.
Nữ sinh đứng che một nửa người dưới ô, cười hỏi: "Người bạn của cậu à? Chính là nam sinh cao nhất có mái tóc màu nâu kia."
Ngu Thư Niên nhìn theo hướng cô gái chỉ, dễ dàng nhận ra người mà cô ấy đang nói đến.
Là Bách Dịch Nhiên.
Lễ phép đáp: "Ừm."
Nữ sinh cười gật đầu, "Cậu có thể cho tớ xin phương thức liên lạc của cậu ấy được không? Coi như là trao đổi, tớ mời cậu ăn kem, được không? Kem ở đây rất nổi tiếng đấy."
Ngu Thư Niên nói: "Xin lỗi, phương thức liên lạc cần phải có sự đồng ý của bản nhân."
"Ấy chà, đừng cứng nhắc như vậy chứ, con người phải biết linh hoạt, tớ thêm bạn cậu ấy rồi hỏi xem có đồng ý hay không cũng như nhau thôi mà."
Ngu Thư Niên khẽ lắc đầu.
Thấy không xin được phương thức liên lạc, nữ sinh suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Haizz, thôi bỏ đi, dù sao tớ cũng chỉ hỏi hộ người khác thôi." Nữ sinh chỉ về phía cô bạn thân cách đó không xa, "Cậu ấy ngại nên nhờ tớ đến hỏi, vậy thì..."
Nữ sinh lại hạ thấp giọng: "Vậy cậu ấy có bạn gái chưa?"
Ngu Thư Niên vừa định nói "Chưa", bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt khó có thể phớt lờ đang nhìn về phía mình, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, liền thấy Bách Dịch Nhiên đang đứng trong nước nhìn thẳng về phía này.
Khựng lại một chút, khóe môi Ngu Thư Niên khẽ nhếch lên, "Cậu ấy... sẽ không có bạn gái."
Sẽ không?
Câu trả lời này khiến nữ sinh ngẩn người, đột nhiên cô ấy như ý thức được điều gì, vội vàng ngẩng đầu nhìn Bách Dịch Nhiên, rồi lại nhanh chóng dời mắt, kinh ngạc thốt lên: "Ôi trời!"
"Xin lỗi, thật ngại quá, đã mạo muội rồi." Nữ sinh mở chai nước khoáng mang theo trong tay ra, "Tự phạt một ly vì sự đường đột của mình."
Nói rồi ngửa đầu uống cạn.
Dưới biển.
Phàn Thiên Vũ vứt cả khung bóng rổ sang một bên, đứng cạnh Bách Dịch Nhiên nheo mắt nhìn, "Ê ê, kia là thế nào nhỉ? Sao lại còn cười nói vui vẻ nữa chứ? Học sinh giỏi còn cho cô ấy tận hai quả dừa? Chẳng lẽ là nói chuyện hợp ý?"
Ở khoảng cách xa như vậy căn bản không thể nghe thấy bọn họ đang nói gì.
Phàn Thiên Vũ nhíu mày, "Không phải chứ? Bọn họ..."
"Không thể nào." Bách Dịch Nhiên lạnh lùng cắt ngang, "Thời cấp ba phải lấy việc học làm trọng, yêu đương sớm ảnh hưởng đến thành tích, hơn nữa nội quy học sinh cũng ghi rõ ràng, không được phép yêu sớm."
Tâm trạng hóng chuyện của Phàn Thiên Vũ khựng lại: "???"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!