Chương 9: (Vô Đề)

13.

Lúc tôi ngủ thiếp đi, mồ hôi nhỏ giọt, ngay cả ngón tay cũng đều mỏi nhừ không có chút sức lực.

Có lẽ là do uống chút rượu trong bữa tiệc rượu buổi tối.

Trong giấc mơ ngược dòng chảy thời gian, tôi lại nhớ về hai năm trước.

Dáng vẻ lần đầu tiên gặp Thẩm Hành Chu.

Trên bữa tiệc của các nhà giàu sang quyền thế, bởi vì từ trước tới nay Thẩm Hành Chu và Châu Hoài Xuyên luôn bất hoà đối phó lẫn nhau.

Gặp anh ta đang khoác tay tôi đi vào cửa, nhướn mày, cười nói:

"Châu Hoài Xuyên, mọi người đều nói anh chạy đến khu ổ chuột trải nghiệm cuộc sống, trải nghiệm tới cuối cùng lại cưới một đứa què về nhà."

"Thế mà lại có thể là sự thật."

Ánh mắt của cậu ấy rơi vào những vết sẹo dữ tợn kinh khủng rải rác trên bắp chân tôi, lại di chuyển một đường, cuối cùng đối diện với ánh mắt ôn hoà đầy ý cười của tôi.

Có hơi sững sờ.

"Chuyện của tôi không phiền cậu phải bận tâm."

Châu Hoài Xuyên lạnh lùng đáp lại: "Nghe nói cậu vừa mới vào Thẩm Thị, vẫn nên lo nghĩ cho bản thân nhiều hơn đi, cẩn thận xảy ra sai lầm, anh trai ngoài giá thú kia của cậu sẽ lấy lại Thẩm Thị thay thế vị trí của cậu."

Nhưng bởi vì khoảng thời gian đó, Châu gia và Thẩm gia có hợp tác ngắn.

Hai người này dù ngứa mắt đối phương, vẫn phải ngồi chung bàn ăn cơm.

Thẩm Hành Chu luôn thờ ơ không thèm đếm xỉa tới lời nói của bạn bè ở bên cạnh.

Cho đến khi ở dưới bàn, mắt cá chân tôi ma sát lên bắp chân của cậu ấy.

Cậu ấy đột ngột quay đầu, không thể hiểu được nhìn tôi.

Chàng thiếu niên 19 tuổi, đôi tai có chút đỏ.

Nhưng không nói gì cả.

Đêm khuya ngày hôm đó, Thẩm Hành Chu ở trong xe đậu bên ngoài biệt thự tư nhân.

Ngã ngửa trên ghế sau, bóng dáng chồng chéo lên nhau, sương mù nóng bỏng bốc hơi.

"Lâm tiểu thư, Châu Hoài Xuyên có biết chị là người như thế này không?"

"Không biết thì thế nào, chẳng lẽ vừa rồi cậu không ở ngay tại chỗ vén bàn lên mắng tôi hành vi hư hỏng phóng đãng, bây giờ ngược lại muốn nói với anh ta?"

Tôi nhắm mắt làm ngơ, chuẩn bị tự làm, tìm vị trí chính xác ngồi xuống.

Sau đó cười cúi xuống chuyển động cơ thể, ma sát với lồng n.g.ự. c nóng bỏng của cậu ấy.

"Nếu đã không hợp với Châu Hoài Xuyên, tôi như vậy, không phải cậu cầu còn không được sao?"

Thẩm Hành Chu bị tôi ép tới hít vào một hơi lạnh, giây tiếp theo đóng băng tại chỗ.

Tôi trầm ngâm cúi đầu:

"Ồ… Trước đây cậu chưa từng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!