Chương 5: (Vô Đề)

8.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, trời đã sáng, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Châu Hoài Xuyên: "A Tinh, cáu kỉnh cũng cần có chừng mực."

"Anh không cẩn thận làm em bị thương, em cả đêm không về nhà, là cố ý làm anh lo lắng sao?"

Cơn lim dim buồn ngủ ngay lập tức bị xua tan.

Tôi tập trung tinh thần, bình tĩnh nói:

"Tôi đến bệnh viện xử lý vết thương, bác sĩ nói đập vào xương, có vài vết thương cũ tái phát, cho nên phải ở lại trong bệnh viện một đêm."

Đầu dây bên kia điện thoại chợt im lặng.

Tôi vò mái tóc rối, đang muốn ngồi dậy, cánh tay của Thẩm Hành Chu bên cạnh phủ sang.

Giây tiếp theo, cậu ấy lật người, cả người cưỡi ngồi trên eo tôi, sau đó cúi người xuống từng chút một.

Khoảng cách gần trong tầm tay, cậu ấy cứ như vậy chăm chú nhìn mắt tôi.

Tôi và cậu ấy dường như đều thích đối diện thẳng thắn thành khẩn như vậy.

Dường như chỉ cần như vậy, mối quan hệ bí mật không thể để người ta phát hiện này, không phải bởi vì ý đồ xấu xa trong lòng lợi dụng lẫn nhau.

"... Là lỗi của anh, A Tinh, em ở bệnh viện nào, bây giờ anh tới thăm em."

Sau một lúc yên lặng, Châu Hoài Xuyên ở đầu bên kia điện thoại lại mở miệng.

Thẩm Hành Chu bỗng nhiên cười xấu xa nhìn tôi, sau đó đầu đầy lông lá cúi xuống, chậm rãi, trượt xuống từng chút một.

Mùa xuân cỏ dại mọc um tùm, lá cỏ đẫm sương, một con rắn nhỏ bò giữa đám cỏ.

"... A!"

Tôi không thể chịu nổi thở hổn hển hai tiếng, dùng một tay đẩy Thẩm Hành Chu ra, nhưng bị anh ấy bắt lại, giữ ở bên eo.

"Không, không cần… Bác sĩ nói tôi rất nhanh có thể ra viện."

"Buổi chiều tôi sẽ tới công ty đúng giờ. Bác sĩ gọi tôi tái khám, cúp máy trước đây."

Cúp điện thoại, điện thoại từ trong tay tôi rơi xuống, rơi vào trong đống quần áo bừa bộn trên mặt đất.

"Thẩm Hành Chu!"

Cuối cùng cậu ấy cũng ngẩng đầu lên, khoé miệng hơi giương cao, vết nước phản chiếu ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ: "Chị tức giận rồi?"

Hiếm khi cậu ấy xưng hô như vậy, ánh mắt tràn đầy tính xâm chiếm trộn lẫn vào nhau.

Biến thành dự cảm bản năng nhất về nguy hiểm trong lòng tôi.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Cậu ấy móc đầu ngón tay, thong thả ung dung mỉm cười: "Lúc chị gọi điện thoại không phải đã nói rồi sao?"

"Tôi đang giúp chị "tái khám" mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!