Chương 4: (Vô Đề)

6.

Tới khi cơn đau qua đi, tôi từ từ ngồi dậy trên giường, thay quần áo xuống tầng.

Trong phòng khách trống trải, Châu Hoài Xuyên và Châu Thái Vi đều không thấy bóng dáng đâu.

Mặt tôi không cảm xúc đi qua sân vườn, gọi xe đi tới bệnh viện.

Bác sĩ dùng kẹp gắp bông tẩm dung dịch sát khuẩn giúp tôi xử lý miệng vết thương:

"Chỗ này trước kia đã từng bị thương rất nặng, sao vẫn không cẩn thận như vậy?"

"Đập tới xương rồi, mấy ngày tiếp theo đi lại đều phải cẩn thận, nếu không vết thương chồng lên vết thương, di chứng sau này càng nghiêm trọng hơn."

Tôi nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Xử lý vết thương xong, tôi đứng dậy rời đi, kéo cửa phòng khám ra, lại va phải một người.

Vô thức lùi lại phía sau một bước.

Giây tiếp theo, eo bị người đó ôm lấy.

"... Lâm Tinh?"

Ánh mắt của Thẩm Hành Chu quét qua, lúc nhìn thấy vết thương trên mắt cá chân của tôi, ánh mắt lập tức biến trở nên uy nghiêm đáng sợ.

"Là Châu Hoài Xuyên làm?"

"Ừm."

Tôi đứng vững, vùng ra khỏi lòng cậu ấy.

"Cậu Thẩm tới bệnh viện có việc gì sao? Vậy tôi không làm phiền, về nhà trước."

Giọng điệu cực kỳ xa lạ khách sáo.

Tôi đẩy cửa rời đi, Thẩm Hành Chu trầm mặc không lên tiếng đi theo phía sau tôi, đi qua hành lang dài của bệnh viện, đi vào trong thang máy.

Dừng lại ở tầng hầm bãi để xe, tôi vừa ngồi vào trong xe, tay đã bị Thẩm Hành Chu nắm lấy.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôi vén vài sợi tóc rối ra sau tai, cười: "Không có gì, anh ta phát hiện ra chiếc vòng cổ cậu tặng cho tôi."

"Anh ta chất vấn tôi, tôi tùy ý bịa ra lý do cậu coi thường anh ta, anh ta tức giận… Nhưng tôi cũng không nói sai, cậu vốn dĩ coi thường anh ta mà."

Thẩm Hành Chu nhìn tôi, mím môi, trong mắt hiện lên một chút áy náy.

Mối quan hệ bí mật này do một tay tôi sắp đặt đi được tới ngày hôm nay, cậu ấy ở trước mặt tôi, đã không còn che giấu tâm trạng của mình.

"... Là lỗi của tôi."

Cậu ấy nói: "Lúc đó tôi không nên bốc đồng, nói ra những lời khiêu khích anh ta, dẫn đến hôm nay anh ta trút giận lên chị."

Tôi hơi rũ lông mi xuống, dùng giọng nói rất bình tĩnh mở miệng:

"Buổi kêu gọi đấu thầu của Châu Thị một tháng sau, giá trị và kế hoạch cốt lõi, còn có danh sách nhân viên đợt thứ ba có thể ra tay, tôi đã gửi qua email cho cậu rồi."

"Thẩm Hành Chu, tôi không muốn đợi nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!