Chương 14: (Vô Đề)

Thời gian trôi nhanh, hơn một tháng trôi qua.

Buổi tối trước khi rời đi, tôi nhìn Thẩm Hành Chu mở miệng:

"Bác sĩ nói chân của cậu phục hồi không tệ, hai ngày nữa có thể xuất viện rồi."

"Mấy ngày trước tôi thấy thư ký của cậu tới đây, quay về đi. Đừng tới tìm tôi nữa, cậu chủ nhỏ."

Quay người sắp rời đi, phía sau chợt truyền tới âm thanh lớn nặng nề.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Hành Chu từ trên giường trở mình ngã xuống đất.

Cậu ấy đau đớn sắc mặt tái mét, nhưng vẫn ngẩng mặt lên, đau khổ đáng thương nhìn tôi.

"Hình như… Vết thương trên chân đã nặng hơn chút rồi."

"Chị, khoảng thời gian tiếp theo, có thể lại phải làm phiền chị rồi…"

"Cậu cố ý phải không?"

Tôi đột nhiên mở miệng:

"Lúc xà nhà đó rơi xuống, thật ra cậu có thể tránh được, nhưng cậu cố ý không tránh, phải không?"

Cả người Thẩm Hành Chu cứng nhắc.

Tôi đi qua, ngồi xổm trước mặt cậu ấy, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy: "Vì sao?"

Khoảnh khắc yên lặng.

Cậu ấy mở miệng, giọng nói có chút khàn: "Bởi vì, tôi muốn trả lại chị."

"Tôi hối hận vô số lần, hận không thể quay ngược thời gian, quay trở lại lần đầu gặp mặt. Tôi không nói ra những lời buồn nôn đối với chị, không nói những lời làm tổn thương người khác… Nhưng, thời gian không thể quay lại."

"Cho nên, tôi trả tổn thương lại cho chị, bây giờ chúng ta giống nhau rồi."

Khi nói ra lời này, trong giọng nói của cậu ấy thậm chí còn mang theo ý cười.

Tôi giận tím mặt: "Thẩm Hành Chu, cậu là kẻ điên sao?"

"Buổi tối hôm đó chị dường như đã nói lời tương tự với tôi."

Cậu ấy cong mắt.

"Chị thích chó con, tôi là chó con. Chị thích kẻ điên, tôi cũng có thể làm kẻ điên."

Tôi không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cậu ấy.

Vết thương ở chân vẫn chưa hoàn toàn lành lại, lại bị ngã như vậy, có lẽ rất đau.

Tôi thấy rõ ràng trên trán cậu ấy có chút mồ hôi thấm ra, nhưng trong đôi mắt nhìn tôi hoàn toàn là ý cười sáng rỡ.

Đầu ngón tay co lại, trái tim tôi giống như cũng bị ánh mắt đó đốt cháy.

"... Đó thật sự không tính là tổn thương đáng ghi nhớ gì, cậu không cần để trong lòng."

"Từ nhỏ tới lớn, đặc biệt là mấy năm sau khi kết hôn với Châu Hoài Xuyên, những lời tôi nghe so với lời này còn khó nghe hơn gấp nhiều lần."

Cho nên, từ lâu tôi đã quen rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!