Chương 9: Trường Trung Học Silver (1)

Tác giả: Đây là một cái tên do mình bịa ra thôi. Cũng khá tiêu biểu trong giới teenfic, Royal, Angel, Gold,... gì đó.

***

Trường Silver không quá xa nhà Khánh Dương, nhưng vì phải đến trường của Anna trước rồi mới vòng lại nên phải mất ba mươi phút sau cô mới có mặt ở trường. Vì là trường mới, không biết mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào hay có quy tắc ngầm nào cần lưu ý hay không, nên Khánh Dương đề nghị tài xế riêng của gia đình dừng lại trước cổng trường một đoạn để cô đi bộ vào.

Sau khi bước ra khỏi xe ô tô, cô không quên dặn dò người tài xế trẻ: "Chiều nay em không biết mấy giờ sẽ xong nên anh cứ đi việc của ba trước nhé. Khi nào về em sẽ gọi."

Anh ta gật đầu rồi điều khiển xe rời khỏi khu vực trường học đông đúc. Khánh Dương bước vào trường, mở email trên điện thoại để xem lại sơ đồ, tìm đường đến văn phòng. Hy vọng là cô không bị lạc.

Trường Silver vô cùng rộng lớn, từ cổng vào là sân trường, dọc lối đi hai bên trái phải là bãi đậu xe dành cho ô tô và xe máy trải dài tới tận cuối đường. Vì bây giờ đã gần đến giờ vào lớp nên cổng trường khá đông đúc, những chiếc xe ô tô đủ mọi thương hiệu từ tầm trung cho đến xa xỉ xếp một hàng dài tới tận ra đường lớn để chờ thả người xuống. Khánh Dương nhìn thấy cảnh này không khỏi lắc đầu một cách đầy ngao ngán, nếu như dính vô hàng này không biết bao giờ mới ra được, quả nhiên quyết định dừng xe ở xa trường là vô cùng đúng đắn, dù phải đi bộ thêm một đoạn.

Không mất quá nhiều thời gian để Khánh Dương tìm ra văn phòng của trường. Khi cô vừa xuất hiện thì đã có một người phụ nữ ra tiếp đón: "Em là Nguyễn Thụy Khánh Dương phải không?"

"Dạ phải."

Sau khi nhận được thông tin đã được xác nhận từ Khánh Dương, người phụ nữ nọ liền dẫn cô vào bên trong văn phòng, tới một trong những chiếc bàn trống ở cạnh cửa sổ. Vì giờ học đã sắp bắt đầu nên các giáo viên đã đi về lớp của mình, để lại một không gian thưa thớt cho khu vực văn phòng và nơi dùng để tiếp khách.

"Đây sách giới thiệu về trường và những gì em cần làm tiếp theo. Những thông tin còn lại thì trường đã gửi mail cho em rồi. Em đi học có mang laptop mà đúng không?"

"Dạ có."

"Vậy là được rồi. Hôm nay lớp em có em và một bạn nữa cùng vào. Chờ bạn tới rồi cô sẽ dẫn cả hai vào lớp. Em chờ bạn một chút nhé."

Khánh Dương gật đầu rồi ngồi xuống dãy bàn dành cho khách, nhàm chán đọc sách giới thiệu về trường trong lúc chờ đợi. Thời gian trôi qua khá lâu nhưng người bạn bí ẩn kia vẫn chưa xuất hiện. Khánh Dương bắt đầu mất kiên nhẫn, cô hết quan sát văn phòng thì lại nhìn xuống sân trường qua ô cửa sổ. Văn phòng nằm ở lầu hai, một vị trí không quá cao nhưng cũng không quá thấp để có thể nhìn thấy toàn bộ những gì đang xảy ra bên dưới.

Lúc này dưới sân trường đang tụ tập khá đông nữ sinh, từ cổng vào xuất hiện một lúc ba chiếc xe motor cùng tiến vào. Với kinh nghiệm của một người cày phim lâu năm, Khánh Dương nhanh chóng đưa ra kết luận đây sẽ là những nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Chỉ vài phút sau, Khánh Dương đã có cơ hội kiểm chứng suy đoán của mình, quả thật sau khi chủ nhân của ba chiếc motor bước vào sân trường thì liền được tiếp đón một cách nồng hậu. Khánh Dương quan sát một lúc không khỏi lắc đầu, âm thầm cảm thán mình đã chứng kiến khoảnh khắc kinh điển trong phim thần tượng. Tiếc là cô chưa kịp nhìn xem ba nhân vật nổi tiếng ấy là ai thì đã bị gọi tên, chuẩn bị vào lớp.

Người phụ nữ trong văn phòng lúc nãy vừa quay trở lại, đi cùng với cô ta là một nữ sinh mới vào. Người phụ nữ nhanh chóng giới thiệu cả hai với nhau, lúc này chuông báo vào học cũng vang lên.

"Đây là Thùy Chi, bạn mới cùng nhập học với em hôm nay. Còn đây là Khánh Dương, người cô đã nói với em lúc nãy. Hai em cùng là học sinh mới, hãy làm quen với nhau trước nhé. Cô đi lấy một số giấy tờ rồi sẽ quay lại đưa hai em lên lớp."

Sau khi giới thiệu xong, Thùy Chi chủ động chào hỏi Khánh Dương trước. Trái ngược với mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ và nhuộm màu nâu khói của Khánh Dương, Thùy Chi để tóc ngắn màu đen, không tạo kiểu hay nhuộm màu. Đứng cạnh Khánh Dương lại thấp hơn vài phần, chỉ cần nhìn qua liền có thể nhận thấy sự tương phản giữa hai con người đến từ hai thế giới khác nhau.

"Chào cậu, sau này chúng ta phải giúp đỡ nhau làm quen ở trường mới rồi."

"Ừ."

Khánh Dương không biết đáp lại gì với lời chào hỏi của Thùy Chi, chỉ gật đầu nhẹ. Dù sao cô cũng không phải là mẫu người quá thân thiện với người mới quen biết. Điều này trong mắt Thùy Chi lại là thái độ kiêu kỳ của bọn tiểu thư nhà giàu. Thùy Chi nhìn phụ kiện trang sức mà Khánh Dương đang mang trên người không khỏi nhìn lại bộ dạng chật vật của mình lúc này không hiểu sao trong lòng cảm thấy chua xót.

Hôm nay là một ngày xui xẻo với Thùy Chi, cô mất cả buổi sáng mới có thể rời khỏi nhà sau khi chăm sóc người mẹ bệnh nặng và cãi nhau một trận với người cha nghiện rượu của mình. Trong lúc vội vã đến trường thì liền đụng trúng một người chạy xe motor, giằng co mãi mới có thể thoát thân để vào lớp kịp giờ nên lúc này bộ đồng phục của cô đã bị bẩn đi một phần, tay chân vẫn còn lưu lại dấu vết trầy xước sau khi té ngã.

Ban đầu Khánh Dương cũng không để ý đến điểm này cho đến khi cô bị Thùy Chi nhìn chằm chằm thì mới chú ý mà nhìn lại cô bạn một chút. Cô tốt bụng nhắc nhở: "Có lẽ cậu cần đến phòng y tế trước khi lên lớp đấy."

Thùy Chi khẽ giật mình, cô bất giác lùi về phía sau một bước, như muốn che giấu đi vết thương trên chân của mình.

"Không cần, không cần đâu. Mình đã đến trễ rồi. Ra chơi mình đi cũng được." Thùy Chi nói nhỏ.

Khánh Dương nhún vai, không nói thêm gì nữa. Nếu cô đã nhắc rồi mà không nghe thì thôi vậy. Dù sao thì cũng không phải chuyện của cô. Nhưng cuối cùng cô cũng không kìm được mà lấy ra trong balo một miếng băng cá nhân đưa cho Thùy Chi: "Dùng tạm đi."

"Cảm ơn cậu."

Nhìn người bạn mới quen đưa cho mình miếng băng cá nhân, Thùy Chi có chút cảm động, ấn tượng xấu ban đầu nhanh chóng biến mất. Kể ra ở trường này không phải ai cũng xấu xa như tên công tử cô đụng trúng lúc nãy. Thùy Chi nhận lấy băng cá nhân từ Khánh Dương rồi ngồi xuống ghế, dán lên vết thương ở chân của mình.

"Cậu cũng vào trường bằng học bổng à? Hôm trước nhận học bổng mình không thấy cậu."

Thật ra hôm đó Thùy Chi chẳng gặp ai cả, vì chỉ có mỗi cô là người nhận được học bổng của trường năm nay, lần đầu tiên chương trình này được tổ chức.

"À, không, mình vào học bình thường thôi, không được học bổng." Khánh Dương đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!