Chương 48: Thất Vọng

Rạp chiếu phim vào cuối tuần vẫn đông đúc và tấp nập hệt như thời điểm cách đây vài tháng khi Khánh Dương đến để bắt gian Thành Trung và Yến Nhi. Tuy vậy, sự ồn ào và náo nhiệt này cũng không cản trở được Khánh Dương trong việc tìm kiếm bóng dáng của Cảnh Nguyên. Chỉ nhìn qua một vòng, cô đã tìm thấy hình ảnh Cảnh Nguyên đang ngồi ở một dãy ghế trống ở bên cạnh quầy bán vé, không rõ là đến từ lúc nào.

Trái ngược với không khí vui vẻ và huyên náo tại rạp chiếu phim, tâm trạng của Cảnh Nguyên có phần trầm lắng. Cậu ngồi ở một hàng ghế trống, nhìn chằm chằm vào phòng tập thể hình cao cấp ở phía đối diện, một khoảng cách đủ gần để cậu có thể nhìn thấy rõ ràng cách bố trí bên trong dù đã qua một lớp cửa kính được dán giấy màu đỏ. Hiện tại còn khá sớm nên phòng tập vẫn còn thưa thớt, Hoàng Nam chưa đến, thế nhưng theo lời của Cảnh Thư thì chỉ cần nửa tiếng thôi thì hắn sẽ xuất hiện tại nơi này, và ngay thời điểm bộ phim của cậu và Khánh Dương kết thúc thì sẽ tập xong và rời khỏi.

Cảnh Nguyên cảm thấy căng thẳng, cho đến tận lúc này trong lòng cậu vẫn phản kháng kế hoạch của Cảnh Thư một cách mơ hồ. Có lẽ vì quá lo lắng nên khi Khánh Dương ngồi xuống bên cạnh mà Cảnh Nguyên vẫn không nhận ra. Khánh Dương nhìn thấy Cảnh Nguyên tập trung như vậy cũng có tí ngạc nhiên, đành phải lên tiếng trước: "Cậu đến lâu chưa?"

Đến lúc này Cảnh Nguyên mới giật mình một cái. Cậu nhanh chóng thu lại dáng vẻ căng thẳng vừa rồi, mỉm cười với cô.

"Mình cũng mới tới thôi. Cậu vừa đi shopping xong à?"

"Ừ, mình mua hơi nhiều đồ nên nhờ tài xế chở về nhà rồi."

Đây là lần đầu tiên Khánh Dương đi mua sắm trở lại sau một thời gian dài đóng băng tài khoản để trả nợ cho lần đâm vào xe Hoàng Nam. Hiện tại là giữa tháng mười hai, đã qua giai đoạn giảm giá khủng trong năm gần hai tuần, không phải là thời điểm thích hợp để mua sắm. Nhưng đối với Khánh Dương mà nói, cô muốn mua sắm thì cũng không cần quan tâm đến thời điểm, dù sao cô cũng không hứng thú mấy với sản phẩm giảm giá vì mẫu mã đa số đã lỗi thời lại còn chen chúc với người khác, vừa mệt mỏi nhưng đồ mua được cũng không quá xuất sắc, vì vậy cô vẫn thường mua vào những dịp bình thường trong năm hơn.

Hiện tại vẫn còn chưa đến giờ chiếu, Cảnh Nguyên cùng với Khánh Dương đi mua bắp rang bơ và nước ngọt, thỉnh thoảng trò chuyện cùng nhau vài câu để giết thời gian, tuy không quá thân thiết nhưng có thể xem là hòa hợp vui vẻ.

"Hôm trước mình chọn lịch chiếu mà quên mất tuần sau chúng ta thi cuối kỳ, không biết có làm phiền cậu không?" Cảnh Nguyên lo lắng hỏi.

"À không sao. Mình không phải kiểu người nước đến chân rồi mới nhảy."

Khánh Dương cười cười đáp lại. Cô không xem kỳ thi sắp tới là một điều gì đó khủng khiếp để lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ. Tuy cô không phải là học sinh tiêu biểu đứng đầu khối như Hoàng Nam và Nguyên Khang nhưng cũng không phải là dạng học sinh cá biệt đội sổ cuối lớp.

Hai người tán gẫu thêm vài câu thì đã tới giờ chiếu phim. Cảnh Nguyên và Khánh Dương là một trong những người đầu tiên bước vào phòng chiếu số năm, nằm ở cuối hành lang. Khi bước vào trong, Khánh Dương ngơ ngác mất mấy giây còn Cảnh Nguyên thì trở nên bối rối. Toàn bộ ghế trong phòng chiếu này đều là ghế đôi. Ở các rạp phim bình thường khác thì ghế đôi thường nằm ở hàng cuối cùng, thế nhưng ở riêng phòng chiếu này toàn bộ đều là ghế đôi bất kể là ở hàng đầu, hàng giữa hay là hàng cuối.

Cảnh Nguyên có linh cảm mình bị Cảnh Thư lừa một vố, lúc nhận vé cậu cũng chẳng thèm kiểm tra lại làm gì, dù sao nhìn số ghế liền có thể đoán được là ở giữa rạp, cũng không có gì bất thường, thế mà Cảnh Thư lại tìm ra được một phòng chiếu toàn bộ là ghế đôi, cậu hoàn toàn không ngờ đến. Cảnh Nguyên lo lắng nhìn sang Khánh Dương, ban đầu cô có tí sững sờ nhưng sau đó không phản ứng thêm gì nữa. Cậu cũng không đoán được Khánh Dương nghĩ như thế nào về chuyện này. Cô sẽ không nghĩ cậu đang có âm mưu gì đó chứ.

"Mình không nghĩ rạp này lại toàn ghế đôi như vậy. Lúc đặt vé mình không để ý lắm."

Cảnh Nguyên ngập ngừng nói. Khánh Dương không nghĩ Cảnh Nguyên nói dối. Dù sao cô cũng không phải là người quá cổ hủ, chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, không cần quá bắt bẻ nhau làm gì. Hơn nữa cô tin rằng với tính cách của cậu bạn này có vẻ là cậu ta thật sự không biết. Nhưng nếu đổi lại là Hoàng Nam thì cô có thể chắc chắn rằng hắn cố tình.

"Ừ không sao đâu. Nếu là mình thì mình cũng không biết."

Bộ phim hôm nay hai người xem là phim ma xoay quanh về một câu chuyện tình yêu đầy cẩu huyết và thù hận của một cặp đôi trong bối cảnh hậu chiến tranh của thế kỷ trước. Khánh Dương không sợ cho lắm, ngược lại cô cảm thấy mệt mỏi khi xem câu chuyện tình yêu của con ma trong phim hơn. Là một người theo chủ nghĩa tự do yêu đương, chỉ cần bản thân mình vui vẻ, tình yêu không quan trọng như cô mà nói thì ngay từ đầu cô đã không đồng cảm được với nhân vật này rồi, càng về sau khi tình yêu đó trở nên sâu đậm, thậm chí là điên cuồng và méo mó, xen lẫn thù hận thấu xương thì lại càng không thể hiểu được.

Ngược lại với tâm trạng có chút cáu bẳn của Khánh Dương vì độ ngu ngốc của linh hồn ma quỷ trong phim thì Cảnh Nguyên lại cảm thấy thất vọng vì bộ phim này. Câu không ngờ Cảnh Thư lại chọn phim ma cho mình. Cậu có thể hiểu được một phần nào lý do khi em gái mình làm điều đó, có lẽ là muốn tạo cơ hội cho cậu và Khánh Dương có nhiều tương tác hơn. Nhưng trớ trêu là Khánh Dương cũng không giống như em gái cậu, cô không sợ những thứ này.

Có một vài phân đoạn hù dọa được đầu tư về hiệu ứng và âm thanh thì còn khiến Khánh Dương giật mình một chút, còn lại thì cô cũng không bị tác động một chút nào. Thậm chí còn vì cốt truyện mà có chút bất mãn. Cảnh Nguyên cảm thấy hôm nay ngồi ghế đôi với Khánh Dương cũng không khác gì khi ngồi ghế thường cả, ngay cả một chút đụng chạm ở cánh tay cũng không có. Thật uổng công Cảnh Thư vắt óc suy nghĩ tính toán.

Trong suốt thời gian xem phim, Cảnh Nguyên không nói được với Khánh Dương câu nào vì nhìn cô có vẻ rất tập trung vào nội dung phim, hơn nữa cũng có vẻ ngại làm ồn tới những người xung quanh nên đều trả lời cậu rất qua loa. Chưa bao giờ Cảnh Nguyên cảm thấy một trong những địa điểm hẹn hò không nên đến nhất chính là rạp chiếu phim vì cả hai chẳng có một chút không gian nào để tương tác cả.

Ngược lại Khánh Dương đã biết điều này từ lâu, cả cô và Hoàng Nam đều ngầm hiểu nhưng không ai nói ra. Cũng vì vậy mà kể từ khi quen biết hắn đến bây giờ, cả hai chưa từng đi xem phim cùng nhau. Khi mối quan hệ bước vào giai đoạn thân mật thì vào rạp chiếu phim có thể làm một vài chuyện không nên nói rõ, nhưng khi mới quen nhau thì lại không phải là một sự lựa chọn tốt.

Cho đến khi bộ phim kết thúc, Cảnh Nguyên mới nói chuyện được với Khánh Dương. Lúc này trong rạp đã bật sáng đèn, bọn họ đều ngồi ở ghế sát bên trong nên quyết định chờ cho mọi người dần ra hết rồi mới ra sau cùng.

"Cậu không thích bộ phim lúc nãy à?" Cảnh Nguyên quan sát thái độ của Khánh Dương một lúc, nhìn cô có vẻ không thoải mái cho lắm.

Khánh Dương quả thật có hơi khó chịu, nhưng không phải là cô bất mãn về bộ phim hay là về Cảnh Nguyên, cô chỉ là không thấm được tư duy não tàn của nhân vật ma nữ mà thôi.

"À không. Bộ phim này cũng ổn. Chỉ là mình thấy lý do để cô ta chết rồi biến thành ma vô lý quá thôi."

"Cậu thấy vô lý chỗ nào?"

"Nếu là mình, mình sẽ không sống một cuộc đời như vậy. Vì yêu mà đòi sống đòi chết rồi hóa thành ma trả thù mấy chục năm. Không đáng. Gặp mình thì mình sẽ đá bay luôn ông ta rồi tìm một người khác sống vui vẻ trọn đời. Chắc cũng chẳng có phim mà xem."

Nếu là trước đây, Cảnh Nguyên sẽ cảm thấy ngạc nhiên khi biết được suy nghĩ của Khánh Dương, nhưng sau khi quen biết cô một thời gian, cậu thật sự tin rằng cô có suy nghĩ như thế này và chắc chắn sẽ sống theo cách mà cô vừa nói. Cảnh Nguyên nhìn gương mặt có chút bất mãn của Khánh Dương, cười một tiếng rồi nhẹ nhàng đáp:

"Nhưng tình cảm là một điều khó kiểm soát. Có nhiều chuyện chúng ta nghĩ như vậy nhưng cũng không thể làm theo được. Mình nghĩ cô ta cũng không muốn bản thân mình trở thành người như vậy đâu, nhưng chính cô ta cũng không thể kiểm soát được bản thân, khi nhận ra thì mọi chuyện cũng không thể nào cứu vãn được nữa."

"Ừ, mình cũng biết là thế. Thì ngoài đời người ta vẫn vậy, còn mình thì chắc là do mình vô tình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!