Chương 47: Kế Hoạch

Chờ đến khi đội bóng rổ tập luyện xong thì cũng đã gần sáu giờ tối, lúc này ở trường cũng không còn lại nhiều người, Hoàng Nam đi bộ cùng với Khánh Dương một đoạn cho đến khu vực ngã rẽ vào nhà xe thì hai người tách ra, chỉ còn một mình Khánh Dương ra cổng chờ hắn. Lúc này cũng đã trễ, cổng chính của trường đã được khóa lại, chỉ còn chừa một cánh cửa nhỏ bên cạnh để cho những người cuối cùng như bọn họ đi ra ngoài.

Khánh Dương bước ra khỏi cổng trường, trong lúc vẫn đang suy nghĩ có nên tranh thủ trong lúc chờ Hoàng Nam để ghé qua cửa hàng tiện lợi đối diện trường để mua một ít đồ ăn vặt hay không thì đã nhìn thấy Yến Nhi. Cô có chút bất ngờ xen lẫn tò mò, cô ta không có người quen ở trường Silver, đừng nói là chờ gặp Hoàng Nam đấy chứ, bị hắn mắng một trận như vậy mà vẫn còn tâm trạng sao. Khánh Dương cảm thấy Yến Nhi cũng không được bình thường cho lắm.

Cho đến khi Khánh Dương nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải gặp lại Thành Trung và Yến Nhi nữa thì bọn họ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô. Không biết Yến Nhi đã chờ được bao lâu, khi vừa nhìn thấy Khánh Dương thì ngay lập tức rời khỏi vị trí đang đứng của mình, vội vàng chạy đến. Khánh Dương trừng mắt nhìn Yến Nhi, không thể nào đoán ra lý do vì sao cô ta bỗng dưng xuất hiện ở đây rồi nhào về phía mình như vậy.

Khánh Dương cảnh giác lùi về phía sau mấy bước, duy trì một khoảng cách mà cô cho là an toàn với kẻ không bình thường kia.

Yến Nhi cũng nhận ra Khánh Dương đang phòng bị mình nhưng cô ta cũng không quan tâm điều đó cho lắm, cuối cùng cô ta cũng gặp được người mình muốn gặp. Yến Nhi nhớ lại những gì mình đã trải qua trưa nay, không còn duy trì được hình ảnh điềm tĩnh và nhẹ nhàng lúc trước nữa mà nói lớn:

"Tôi thật không ngờ chị vì muốn níu kéo tình cảm với anh Trung mà lại thuê người lừa gạt tình cảm của tôi. Chị đúng là đồ hèn, chỉ biết đâm sau lưng người khác."

"Tôi? Thuê người lừa gạt tình cảm của cô? Đúng là nực cười."

Khánh Dương nhếch môi cười nhạt, hoàn toàn xem thường những gì Yến Nhi đang nói. Lừa cô ta, cô muốn là được sao. Là cô ta tự đâm đầu vào đấy chứ. Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.

Như sợ tình huống còn chưa đủ ồn ào và náo nhiệt, Thành Trung, người vốn dĩ cũng không nên có mặt ở đây giờ này không biết từ nơi nào chui ra, cũng tiến về phía Khánh Dương. Cô vỗ nhẹ trán mình một cái, may mà cánh cổng này cổng phụ, nằm sát bên cổng trường Lạc Thanh, cách một đoạn khá xa với cổng chính của trường Silver nên cô đang đứng ở ranh giới giữa hai trường, nếu không thì cô sẽ cảm thấy mất mặt nếu như bị người quen bắt gặp bản thân mình đang đứng cùng một chỗ với hai kẻ điên này.

"Đến lúc này chị còn giả vờ thanh cao nữa sao? Anh nhìn đi. Anh nhìn bộ mặt thật của chị ta đi. Tất cả là do chị ta gài bẫy em. Chị đừng nghĩ chị lôi được tôi xuống nước thì sẽ quay về được với anh Trung. Chị là cái thá gì chứ? Vì sao một chút hạnh phúc tôi cũng không có được? Chị học trường này thì muốn dạng người nào mà không có. Vì sao cứ phải nhất quyết cướp hết mọi thứ của tôi?"

Khánh Dương cảm thấy những gì Yến Nhi nói thật là vô lý đến mức nực cười. Là ai cướp của ai? Cô còn chưa tính toán với cô ta mà cô ta đã trách móc ngược lại cô rồi. Ở đâu ra chuyện đánh tráo khái niệm như thế này chứ. Tuy vậy Khánh Dương cũng không cảm thấy quá mức tức giận, cô cũng không thể nào đi tính toán với một người tinh thần đang không được ổn định.

Tuy rằng Khánh Dương lười so đo với Yến Nhi nhưng ánh mắt đầy phức tạp của Thành Trung lại khiến cô khó chịu. Cô không hiểu vì sao sau tất cả những gì cô đã thể hiện rõ ràng ra mặt mà hắn ta vẫn giữ nguyên suy nghĩ rằng cô thật sự còn tình cảm với hắn, đúng là một kẻ tự luyến, cùng với Yến Nhi chính là một cặp đôi hoàn hảo. Đều là những người bị hoang tưởng như nhau.

"Cô nhập vai đến điên rồi à? Tất cả là do cô tự làm tự chịu. Liên quan gì đến tôi? Hay là cô nghĩ ai cũng sẽ ngu ngốc đến mức bị mình lừa gạt à?"

Khánh Dương vẫn rất bình tĩnh mà nói chuyện với những người mà cô cho là thần trí không được ổn định cho lắm ở phía đối diện.

"Chị vốn dĩ không có bạn trai mới nào hết. Là chị mang một người đến để lừa tôi. Quả nhiên là như vậy. Thảo nào chị không đến, hoá ra đều nằm trong kế hoạch của chị cả. Chị quá thâm độc."

Khánh Dương phất tay, hoàn toàn không muốn nghe tiếp những gì Yến Nhi muốn nói. Cô ta thích nghĩ như vậy thì cứ nghĩ như vậy đi. Thật ra trong cuộc sống bình thường Khánh Dương cũng chưa từng gặp những người quá mức trơ trẽn nên cũng không biết nên xử lý cô ta như thế nào. Mối thù lớn nhất của cô với cô ta cũng đã trả xong, bây giờ cứ mặc kệ cô ta phát điên phát khùng đi, không liên quan gì đến cô cả.

Tiếng động cơ của xe motor phân khối lớn bất ngờ vang lên, Hoàng Nam vừa đến. Hắn nhìn thấy Yến Nhi và Thành Trung cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ. Hắn cứ nghĩ chuyện ở quán cafe lúc trưa cứ như vậy là kết thúc rồi chứ. Hoàng Nam cũng giống như Khánh Dương, đều chưa gặp qua loại người đuổi mãi không đi như thế này. Hắn tắt máy xe rồi tháo nón bảo hiểm che kín đầu ra, nhìn Khánh Dương với ánh mắt dò hỏi. Đáp lại hắn là một cái lắc đầu đầy khó hiểu, cô cũng không biết hai người này lại lên cơn gì nữa.

Sự xuất hiện của Hoàng Nam càng khiến Yến Nhi thêm phần kích động. Hắn là giấc mộng đẹp đẽ của cô, là một giấc mơ mà cô ta không muốn tỉnh giấc, một chàng trai hoàn hảo mà cô ta suýt nữa đã có được. Đến bây giờ Yến Nhi vẫn chưa tin được từ đầu đến cuối mình chỉ là trò đùa của bọn họ, nói đúng hơn là của riêng Hoàng Nam. Ánh mắt của Yến Nhi tràn đầy sự căm hận và không cam lòng.

Cô ta sẽ không rơi đài một mình, cô ta phải kéo theo Khánh Dương đi cùng, cô ta không được hạnh phúc thì Khánh Dương đừng mơ được sống vui vẻ.

"Tôi đã hỏi rồi, hai người không phải là người yêu. Làm tôi tự hỏi sao lại có một người hoàn mỹ không có tật xấu nào chứ. Căn bản anh ta không tồn tại. Chị có tài đức gì mà có được một người như vậy? Chị không cho tôi sống yên ổn thì chị cũng không được phép."

Yến Nhi không kiêng nể gì nữa mà nói ra tất cả những gì mình đang nghĩ. Cô ta bước về phía Thành Trung đang chôn chân tại chỗ cách đó không xa, chỉ tay về phía Khánh Dương, lúc này đã chuyển sang đứng cạnh bên Hoàng Nam, người đang ngồi trên xe motor, bình thản xem cô ta diễn trò.

"Anh nhìn rõ bộ mặt thật của chị ta đi. Chị ta muốn quay lại với anh nên mới làm ra một trò như vậy. Đúng, em không ra gì, nhưng chị ta thì tốt đẹp lắm sao?"

"Những gì Yến Nhi nói là thật phải không?" Thành Trung cuối cùng cũng lên tiếng, hắn ta nhìn Khánh Dương đầy dò xét xen lẫn chất vấn.

Khánh Dương trực tiếp phớt lờ tên đàn ông vô dụng nhất ở đây. Cô hỏi Yến Nhi: "Cô nói đủ chưa?"

"Chị đừng diễn nữa. Được rồi. Tôi từ bỏ. Chị vừa lòng chưa? Tôi trả lại anh Trung cho chị đó. Còn anh Nam dù sao cũng cùng chị diễn kịch mà thôi. Mọi chuyện đã như ý chị muốn rồi. Vậy thì chị có thể nhường anh ấy cho tôi không?"

Một lời vừa rồi của Yến Nhi khiến cho gương mặt của Thành Trung tối sầm, không khí ở phía còn lại thì trở nên lạnh lẽo đến mức bất thường, không rõ là do Hoàng Nam hay là do Khánh Dương. Hoàng Nam nhìn Yến Nhi đang kích động với ánh mắt không có một chút cảm xúc nào. Hắn vừa định lên tiếng thì Khánh Dương đã nói trước:

"Ai nói với cô tôi với Hoàng Nam diễn kịch?"

Khánh Dương vừa dứt lời thì quay sang ôm lấy Hoàng Nam và hôn lên môi hắn trong ánh mắt đầy hoảng sợ của Yến Nhi và Thành Trung. Hoàng Nam bị bất ngờ, một người từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm quyền chủ động trong mối quan hệ này như hắn bỗng dưng bị Khánh Dương cưỡng hôn, tuy rằng sửng sốt nhưng cũng cảm thấy không tồi.

Hoàng Nam biết Khánh Dương chỉ đang diễn kịch để kích động đôi nam nữ phía trước nhưng nếu như cô hoàn toàn không có tình cảm với hắn thì tại sao lại dùng hành động này, vẫn còn rất nhiều cách khác. Trong lòng Hoàng Nam vui như trẩy hội, hắn chỉ mất ba giây đầu tiên để ngạc nhiên, sau đó lại cướp lấy quyền chủ động. Hắn giữ lấy gáy cô, làm cho nụ hôn càng thêm sâu.

Tuy vậy, nụ hôn này cũng không dài, dù sao vẫn đang ở trước cổng trường, lúc này không có người khác ngoài bọn họ nhưng hắn không muốn làm cô xấu hổ. Vì vậy không bao lâu sau, cả hai buông nhau ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!