Chương 46: Tâm Sự

Khi hội học sinh họp xong thì đã hơn bốn giờ chiều, không khí trong văn phòng dành riêng cho hội học sinh cũng vì vậy mà thoải mái không ít, cuộc họp vừa rồi tiêu tốn không ít sức lực và sự tập trung của bọn họ. Chiếc bàn hình chữ nhật vừa phải được đặt ở trong một căn phòng được dựng lên bằng cửa kính trong suốt, ngăn cách hoàn toàn với không gian giải trí bên ngoài. Bên trong phòng là bốn người với bốn trạng thái hoàn toàn khác nhau.

Hoàng Nam ngồi cạnh Duy Anh, một tay nghịch điện thoại, lâu lâu nghiêng người nhìn nội dung người bên cạnh đang tổng hợp lại trên laptop, tâm trạng có thể xem là vô cùng vui vẻ. Duy Anh vẫn là hình ảnh mà người ta vẫn thường biết đến, trầm ổn và ấm áp. Việt Anh ngồi ở phía đối diện, không để ý hình tượng mà ngáp một cái thật dài rồi nằm ra bàn, mi mắt đổ sụp xuống, chuẩn bị ngủ ngay lập tức. Cuối cùng là Nguyên Khang ngồi tách biệt trong góc tường, không biết là đang suy nghĩ điều gì mà gương mặt đã vốn lạnh lùng nay càng trở nên trầm trọng. Mỗi người một cảm xúc khác nhau.

Việt Anh đang mơ màng thì bỗng dưng nhớ ra một chuyện quan trọng, cậu bật người ngồi dậy, lấy ra chiếc chìa khóa Khánh Dương trả lại hôm trước đặt lại vào ngăn kéo ngay dưới bàn. Việt Anh vừa làm xong thì đã hối hận, cậu tự trách bản thân mình bất cẩn, làm sao lại quên mất sự hiện diện của Hoàng Nam ở đây nhỉ. Cậu muốn trả chiếc chìa khoá này về chỗ cũ trong bí mật, nếu để Hoàng Nam nhìn thấy rồi hỏi lý do thì cậu vẫn chưa nghĩ ra được câu chuyện nào nghe cho lọt tai.

Hoàng Nam ngồi đối diện Việt Anh, khi nhìn thấy chiếc chìa khóa đầy kỷ niệm của mình cũng thất thần mất một lúc.

"Không thấy thì quên mất sự tồn tại của chiếc chìa khóa này rồi."

"Em mượn dùng xíu thôi, giờ trả lại nhé." Việt Anh để lại chìa khóa vào tủ rồi đóng ngăn kéo lại.

"Thích không? Lấy luôn đi."

Hoàng Nam cũng không tò mò vì sao Việt Anh lại mượn chìa khóa nhà kho mất vài ngày, ngược lại hắn còn tốt bụng đề nghị tặng luôn chiếc chìa khóa này cho cậu nhóc. Dù gì cũng để lâu không có người sử dụng.

"Thôi em không cần."

Việt Anh thấy vậy liền từ chối. Cậu là người chơi ở phía trung lập, vốn dĩ không thích liên quan đến những chuyện đánh nhau phiền nhiễu trong trường. Cậu luôn tuân thủ nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu có gì cần thì cứ thuê người giải quyết bên ngoài là xong. Nếu không vì có một bà chị họ quá khủng bố có lẽ cậu cũng không cần mượn chiếc chìa khóa này của hắn đâu. Hoàng Nam thấy Việt Anh từ chối cũng không ép buộc, chỉ gật đầu rồi thôi.

Duy Anh nhìn mọi người một lúc rồi hỏi: "Cũng xong rồi, mọi người chưa về hả?"

"Sắp rồi. Mười phút nữa em đi tập bóng rổ." Hoàng Nam nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói. Như vừa nhớ ra điều gì đó, hắn liếc mắt về phía Nguyên Khang đang ngồi nghe nhạc ở trong góc tường rồi hỏi: "Hôm nay có tập không?"

Tuy rằng đang đeo tai nghe nhưng Nguyên Khang vẫn cảm nhận được ánh mắt Hoàng Nam nhìn phía này, lại càng biết rõ lời nói vừa rồi là hắn nói với mình chứ không phải là ai khác. Nguyên Khang ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Nam một cái rồi lạnh nhạt trả lời: "Không, bận rồi."

Hoàng Nam nhíu mày. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Nguyên Khang không đi tập cùng câu lạc bộ rồi. Hắn cũng chẳng có nhu cầu được tập luyện cùng với người này. Nếu không vì bọn họ học chung lớp, mấy người bạn của Nguyên Khang cũng không ở trong câu lạc bộ bóng rổ, nên mỗi lần cậu vắng mặt Hoàng Nam sẽ bị gọi đến hỏi thăm đầu tiên, thì hắn cũng chẳng buồn hỏi thăm tên đó làm gì.

"Có gì tự đi giải thích với huấn luyện viên đi."

"Đã biết."

Nguyên Khang là người rời khỏi phòng họp đầu tiên. Hoàng Nam không quan tâm Nguyên Khang bận chuyện gì nhưng Việt Anh lại là người biết rõ. Việt Anh nhìn theo bóng lưng Nguyên Khang rời đi bằng ánh mắt phức tạp, không rõ là đang nhớ đến chuyện gì. Việt Anh bị những chuyện mình vừa nghĩ đến làm cho khó chịu, cảm giác buồn ngủ cũng không còn, quyết định kiếm chuyện gì đó để quên đi.

Cậu lại mở ngăn kéo lấy ra chiếc chìa khóa lúc nãy.

"Kể ra anh là truyền nhân cuối cùng của cái chìa khóa này nhỉ?"

Hoàng Nam khựng lại một chút, kể ra thì Việt Anh nói không sai.

"Có thể xem là vậy."

"Sao lúc trước tự nhiên anh rút ra khỏi cái hội đó thế?" Việt Anh hỏi.

Đây cũng là điều cậu tò mò về Hoàng Nam. Việc hắn đột ngột ngừng tham gia các hoạt động quậy phá trong trường với hội bạn hư hỏng ngày trước là một sự kiện khá kỳ lạ, khiến cho rất nhiều người thắc mắc nhưng đến bây giờ vẫn không ai biết được lý do là gì. Nếu không phải vì bọn họ vẫn cười nói với nhau vui vẻ thì có khi người ta tưởng rằng Hoàng Nam bỗng dưng trở mặt rồi bị bọn họ tẩy chay rồi nữa.

Cuối cùng thì mối quan hệ vẫn tốt đẹp, chỉ là hắn bỗng dưng lại quay về làm con ngoan trò giỏi, tựa như những ngày tháng lông bông kia chưa từng tồn tại vậy.

"Bỗng dưng hết hứng thú thôi." Hoàng Nam nói một cách hờ hững.

Việt Anh chỉ cần nghe cũng biết Hoàng Nam nói dối, cậu chẳng thèm tin nên vẫn vô cùng tò mò. Cậu muốn xem người anh này thật sự là người như thế nào, tốt thì có vẻ là không tốt, không biết là xấu đến mức nào mà thôi. Việt Anh biết rằng chị họ của mình cũng không phải là người tử tế gì cho lắm, nhưng con người vẫn luôn là động vật sống bằng cảm xúc, phần nào đó vẫn sẽ thiên vị người nhà hơn nên tự nhiên cậu muốn hiểu về con người Hoàng Nam cũng là điều dễ hiểu.

Hoàng Nam không quan tâm đến chuyện Việt Anh tò mò về quá khứ của mình, hắn thấy thời gian đã trễ, nói vài câu chào hỏi với Duy Anh rồi đeo balo rời khỏi văn phòng của hội học sinh. Việt Anh có chút mất hứng, cậu quyết định đánh chủ ý sang Duy Anh.

"Anh Duy Anh, anh thân với anh Nam đúng không?"

Duy Anh dễ dàng đoán được mục đích của cậu nhóc khi hỏi mình câu này. Anh cười nhẹ: "Sao? Muốn biết cái gì?"

Việt Anh bị đoán trúng cũng không xấu hổ. Trước đây cậu không chủ động trò chuyện với ba người còn lại trong hội học sinh nên bỗng dưng nhiệt tình tất nhiên là có lý do rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!