Đối với mối quan hệ thật sự của Hoàng Nam và Yến Nhi, Khánh Dương không có lòng tìm hiểu nhưng không có nghĩa là nó không tự tìm đến cô. Vào giờ nghỉ trưa, Khánh Dương nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ, nội dung bao gồm một lời hẹn gặp gỡ kèm theo địa chỉ rõ ràng. Khánh Dương lên mạng tìm thử liền nhận ra đây là một tiệm cafe ở gần trường. Cô nhíu mày nhìn địa chỉ trên điện thoại, quyết định không đi. Cô cũng không phải là người mà Yến Nhi thích thì gọi ra gặp mặt. Cô không có rảnh.
Khánh Dương nhớ lại một chuỗi sự kiện xảy ra sáng nay, đại khái có thể đoán được tám phần lý do vì sao Yến Nhi lại gửi tin nhắn này cho mình. Hẳn là cô ta đã hẹn được Hoàng Nam và muốn gọi cô ra để chứng kiến thành tích của mình chứ gì. Đã thế thì cô lại càng không đi. Đây không phải là lần đầu tiên Yến Nhi hẹn Khánh Dương đi xem cô ta diễn kịch. Lần trước Khánh Dương đi theo chỉ vì muốn bắt quả tang để chia tay cho thuận lợi mà thôi. Hiện tại cô cũng không có lý do nào để làm theo những gì cô ta muốn.
Giờ hẹn Yến Nhi đưa ra trùng với giờ học tự chọn của Khánh Dương nên cô đã ném tin nhắn ra sau đầu, theo đúng như giờ học mà vào lớp. Khác với lớp học của môn Truyền Thông, ở môn này Khánh Dương không quen biết ai, cũng không có nhóm học cùng nên cứ tùy tiện chọn một chỗ trống để ngồi. Sau khi vào chỗ, Khánh Dương nhớ đến Hoàng Nam, nếu như hắn đồng ý gặp mặt Yến Nhi thì chẳng lẽ là trốn học để đi gặp cô ta sao, nghĩ đến đây trong lòng của Khánh Dương không khỏi cảm thấy khó chịu.
Khánh Dương mở laptop, truy cập vào hệ thống thời khóa biểu của trường, cô chần chừ một lúc rồi gõ tên Hoàng Nam vào để tra cứu, cho đến khi nhìn thấy một khoảng trống trong thời khóa biểu của hắn thì chân mày mới dãn ra một tí. Xem như là trùng hợp đi, ít nhất thì cô ta cũng không quan trọng đến mức hắn phải trốn học để đi gặp. Khánh Dương tự nhủ mình có lý do vô cùng chính đáng để cảm thấy khó chịu. Cô ngẩn người nhìn vào màn hình laptop, không hiểu là đang suy nghĩ điều gì, tập trung đến mức chỗ bên cạnh đã có người ngồi mà vẫn không nhận ra.
Cảnh Nguyên nhìn dáng vẻ thất thần của Khánh Dương rồi lại nhìn vào màn hình laptop của cô, cho đến khi nhìn thấy họ tên của Hoàng Nam hiện ra trước mắt thì trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả. Thì ra người khiến Khánh Dương suy nghĩ nhiều như vậy lại là Hoàng Nam. Cảnh Nguyên nhẹ nhàng lên tiếng: "Cậu cũng học môn này à?"
Khánh Dương hoàn hồn, cô chỉ mới vừa suy nghĩ một chút về Hoàng Nam và Yến Nhi, không nghĩ rằng lại tập trung như vậy. Cô quay sang nhìn Cảnh Nguyên, cho đến khi nhận ra đây là người quen thì mới trả lời: "Ừ, nhưng trước giờ không thấy cậu nhỉ?"
"Mình đi học bù, lớp của mình vào chiều hôm qua. À quên hỏi, chỗ này có ai ngồi không?"
"Không có đâu, cứ tự nhiên."
Khánh Dương cười nói. Sau đó cô vội vàng tắt thời khóa biểu của Hoàng Nam đi. Cô thầm nghĩ việc mình công khai tò mò lịch học của hắn như thế này quả thật có chút mất mặt, nhưng dù sao vẫn đỡ hơn là lặng lẽ học thuộc đến mức không cần mở ra xem nhỉ. Khánh Dương cân nhắc một hồi lại thấy vô cùng hợp lý, cho đến khi chắc chắn bản thân không quá mức thất thố như đã tưởng tượng thì mới yên tâm.
"Ngày mai mình qua nhà đón cậu nhé?"
Cảnh Nguyên đột ngột hỏi. Nhờ có Cảnh Nguyên nhắc nhở, Khánh Dương mới nhớ ra chiều mai mình vẫn còn một cuộc hẹn đi xem phim. Cô suy nghĩ một chút về lịch trình ngày mai của mình rồi mới trả lời: "Trưa mai mình có hẹn shopping ở đó nên tới giờ chúng ta gặp nhau là được rồi."
Nhận được câu trả lời không như ý muốn, tâm trạng của Cảnh Nguyên có phần suy sụp. Cậu rũ mi mắt, ừ một tiếng rồi không nói gì nữa. Cảnh Nguyên không ngốc, cậu có thể nhận ra được khoảng cách vô hình giữa mình và Khánh Dương. Dù cho cô vẫn luôn đáp lại nhưng làm sao cậu không nhận ra được đó chỉ là phép lịch sự tối thiểu giữa bạn bè với nhau chứ.
Cảnh Nguyên suy nghĩ rất nhiều, đã từng thử qua nhiều cách khác nhau nhưng không thể nào tạo ra bầu không khí thoải mái và thân mật hơn với Khánh Dương, lúc nào cũng có cảm giác xa cách mờ nhạt tồn tại giữa hai người một cách khó hiểu. Cậu không rõ lý do là gì? Là do cậu không thể nào chạm đến cảm xúc của Khánh Dương hay là do cô cố tình không cho cậu bước vào thế giới của mình?
Cảnh Nguyên tự nhủ rằng mình vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều với Khánh Dương, ngày mai là cơ hội tốt, phải tận dụng tối đa mới được.
Khánh Dương không biết thái độ thân thiện nhưng vạn phần xa cách của mình khiến cho Cảnh Nguyên suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc này cô vẫn đang tập trung cố gắng tìm trong kí ức của mình một chút ấn tượng về số điện thoại lạ đang gọi tới. Vì sao cô lại cảm thấy số điện thoại này có chút quen mắt nhỉ, hình như là số của Yến Nhi lúc nãy. Không biết cô ta mắc bệnh gì, hẹn gặp cô không được rồi bây giờ lại muốn gọi cho cô nữa.
Cuộc gọi thứ nhất không có người nghe máy thì sẽ có cuộc gọi thứ hai, Khánh Dương bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, cuối cùng quyết định nghe máy. Cô đeo một chiếc airpod vào tai rồi dùng mái tóc dài của mình che đi, dù sao giáo viên đã bước vào lớp, cô không thể nào làm việc riêng một cách quá lộ liễu. Khánh Dương nhận cuộc gọi nhưng tắt đi âm thanh từ phía mình.
Ở đầu dây bên kia, Yến Nhi cũng không nói chuyện với cô mà thay vào đó là âm thanh ồn ào và huyên náo, có vẻ như thật sự đang ở quán cafe rồi. Khánh Dương vô thức nhíu mày một cái, trong lòng đã bắt đầu tò mò không rõ mục đích thật sự của Yến Nhi là gì. Cùng lúc đó ở quán cafe gần trường Silver, Yến Nhi úp điện thoại xuống mặt bàn, mỉm cười hài lòng sau khi chắc chắn rằng cuộc gọi đã được kết nối.
Không đến thì sao, cô ta vẫn có cách để cho Khánh Dương biết được thành tích của mình, một lần nữa cướp được người trên tay cô.
Hoàng Nam đến điểm hẹn thì trực tiếp đi lên lầu, hắn quan sát toàn bộ không gian ở tầng hai, không khó khăn để tìm thấy Yến Nhi đang ngồi ở một bàn trong góc. Hoàng Nam cười nhạt một cái rồi lại đeo lên chiếc mặt nạ hòa nhã ân cần của nhiều ngày trước.
"Xin lỗi anh tới trễ, em chờ lâu không?"
Hoàng Nam kéo ghế ngồi đối diện với Yến Nhi, trong lòng cố gắng đè xuống cảm giác bất mãn với người ngồi đối diện. Sáng nay cô ta không báo trước mà dám gọi cho hắn, thật sự nghĩ mình đã trở thành người yêu của hắn rồi hay sao, còn không xem bản thân mình là ai.
Yến Nhi thấy Hoàng Nam đã đến, tâm trạng nhanh chóng trở nên vui vẻ, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy cảm giác mong chờ và hạnh phúc.
"Em cũng vừa mới tới thôi. Chờ anh thì em chờ bao lâu cũng được."
"Thật vậy sao?"
Hoàng Nam cười hỏi, nghe qua thì chỉ như một câu nói đùa, nhưng hắn lại nghĩ khác. Yến Nhi không nhìn ra được suy nghĩ thật sự của Hoàng Nam sau lời nói vừa rồi. Cô ta cũng không nghĩ nhiều mà thẹn thùng gật đầu. Hoàng Nam cũng không quan tâm Yến Nhi hiểu được bao nhiêu ý nghĩa trong câu hỏi vừa rồi của mình. Hắn lại nói: "Anh đã bảo rồi, em không cần phải mời anh bữa này đâu.
Chỉ là nhiệm vụ của anh thôi."
"Không sao, không sao. Là em muốn vậy mà. Với lại sau này em họ của em có vào học thì còn phải nhờ anh giúp đỡ nữa."
Hoàng Nam cũng có chút bất ngờ. Hắn còn không nghĩ là người em họ nào đó thật sự tồn tại nữa cơ đấy. Hai người hỏi thăm sơ sài vài câu thì phục vụ cũng mang nước đến. Lúc này Yến Nhi mới bắt đầu dò hỏi: "Anh với chị Dương vẫn tốt chứ?"
"Vẫn rất tốt." Hoàng Nam trả lời không cần suy nghĩ.
Yến Nhi không khỏi cảm thấy thất vọng. Vẫn tốt thì làm sao cô ta có thể chen vào được chứ, nhưng Hoàng Nam cũng không hoàn toàn từ chối cô ta mà. Yến Nhi cảm thấy mọi chuyện có phần khó hiểu, cô ta không hiểu ý tứ của Hoàng Nam là như thế nào, hắn muốn cô ta làm rõ ràng mối quan hệ với Thành Trung nhưng tình cảm của hắn và Khánh Dương vẫn tốt đẹp, lại chẳng có dấu hiệu bị lung lay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!