Chương 44: Cảnh Thư

Không bao lâu sau khi Nhã Vy rời khỏi nhà kho, Khánh Dương bắt đầu rời khỏi chỗ ngồi của mình. Cô bước đến vị trí chiếc ghế bằng sắt đang nằm lăn lóc một góc trong phòng, dựng đứng lên, đặt về vị trí cũ như lúc đầu rồi mới tắt đèn bước ra ngoài. Vừa mở cửa, không khí trong lành đã tràn vào khiến tâm trạng Khánh Dương được cải thiện, cô tự nhủ sau này nếu không có việc gì thì không nên đến nơi này nữa, cảm giác nóng bức và ngột ngạt thật khó chịu.

Sau khi trả mọi thứ về lại hiện trạng như lúc đầu, Khánh Dương mới nhắn tin báo cho Việt Anh một tiếng, sẵn tiện hẹn gặp cậu để trả chìa khóa luôn.

Khi Khánh Dương đến nơi này thì không gian khá yên tĩnh và vắng vẻ, nhưng lúc này lại xuất hiện thêm vài người. Cô nhìn qua đám đông các nữ sinh ở phía trước rồi khẽ nhíu mày, đây là lối đi duy nhất để rời khỏi nơi này đó, bây giờ tụ tập đông đúc như vậy thì làm sao cô đi qua chứ. Khánh Dương không có nhiều thời gian để chờ cho bọn họ xong việc nên quyết định sẽ làm phiền một chút vậy.

Khi đến gần, không khó để nhận ra nhóm người này xuất hiện ở một nơi vắng vẻ như thế này nhằm mục đích gì, còn gì ngoài bắt nạt người khác nữa chứ.

Khánh Dương có chút bất đắc dĩ, thật lòng mà nói thì cô không muốn xen vào chuyện này nhưng cũng không thể chờ người ta xong việc rồi mới đi qua được, nếu đã đi ngang qua mà lại tỏ vẻ đừng để ý đến tôi, các vị cứ tiếp tục thì lại ảnh hưởng đến năng lực của mình. Nhìn thế nào cũng giống như vì sợ hãi mà không muốn mang họa vậy. Dù chưa biết nhóm nữ sinh này có liên quan đến mình hay không nhưng Khánh Dương không muốn để lại ấn tượng rằng mình sợ bọn họ, sau đó thì chẳng phải cô lại mất thời gian để dẹp loạn như với Nhã Vy nữa hay sao.

Khánh Dương nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không còn cách nào khác ngoài việc phải ra tay đuổi nhóm người này đi thì cô mới yên ổn rời khỏi. Nếu Khánh Dương đoán không nhầm thì sau khi Nhã Vy đi rồi bọn họ mới kéo đến, xem ra cô ta cũng có chút may mắn sau một ngày đầy tai ương với cô rồi. Vì mới bắt nạt Nhã Vy xong nên trên người Khánh Dương còn lưu lại một chút khí thế. Cô bước về phía trước, nhìn lướt qua một vài người, đều là những gương mặt xa lạ, có lẽ không phải học sinh của khối 11.

Một vài người nhanh chóng nhận ra một người khác vừa xuất hiện, bọn họ liền dời đi sự chú ý về phía Khánh Dương.

"Chắn đường quá, tránh ra đi."

Khánh Dương không có ý định nhiều lời với nhóm nữ sinh này. Sau khi cô dứt lời, một người có dáng vẻ như là chị đại của nhóm liền bước ra ngoài: "Cậu là ai mà dám chen vào chuyện của bọn này hả?"

"Các cậu đang chắn đường tôi đi, tránh ra."

Khánh Dương không trả lời câu hỏi của nữ sinh nọ mà chỉ lặp lại yêu cầu lúc nãy của mình. Nữ sinh kia đã bị lời nói với dáng vẻ ra lệnh của Khánh Dương làm cho chướng mắt. Cô ta liền đổi mục tiêu sang kẻ xa lạ đang không ngừng khiêu khích này.

Khánh Dương không ngờ nhanh như vậy đã chuẩn bị đánh nhau một trần nữa, cô có chút bi ai, chẳng lẽ bản thân mình không cẩn thận lại quay về cuộc sống thị phi như trước đây rồi. Cô thở dài, thôi thì xem như đây là số phận của mình vậy. Sau khi chỉnh đốn lại tư tưởng của bản thân, Khánh Dương tháo balo đang mang trên vai rồi ném về phía nữ sinh vừa lớn tiếng lúc nãy như một hành động khiêu chiến.

Lúc này trong balo của Khánh Dương có vài quyển sách giáo khoa dày cộp vì sợ trễ giờ hẹn mà vẫn chưa kịp bỏ ra, nữ sinh kia bất ngờ bị balo của cô đập trúng, choáng váng lùi về phía sau mấy bước.

Nữ sinh nọ cũng không phải dạng vừa, cô ta chỉ chao đảo một chút chứ không té ngã. Khánh Dương nhìn quanh, vô tình bắt gặp một cây gậy bằng gỗ đang nằm bên góc tường. Đây hình như là cây gậy Hoàng Nam dùng để đánh người lần trước mà, cũng đã một thời gian trôi qua rồi, không ngờ nó vẫn còn nằm ở đây. Khánh Dương thuận tay cầm lấy cây gậy gỗ.

Nữ sinh kia sau khi ổn định lại liền lao đến, Khánh Dương cũng đã chuẩn bị tinh thần dùng cây gậy này đập cho cô ta một trận, thế nhưng giữa đường lại có mấy người trong nhóm lao đến kéo cô ta lại. Khánh Dương thấy vậy cũng thu tay về, dù sao người ta cũng dừng lại rồi, cô cũng không còn lý do gì để tiếp tục nữa.

Có lẽ vì sự kiện đánh nhau trong nhà vệ sinh nữ hôm trước quá ồn ào, hoặc là do tin tức cô là chị họ của Việt Anh lan ra quá nhanh nên đã có người nhận ra Khánh Dương.

"Chị của Việt Anh, không đụng vào được."

"Hôm trước một mình chị ta xử hết năm người trong nhà vệ sinh nữ đó."

"Mày nhớ lúc nãy chúng ta tới thấy chị Vy đi ra không, nhìn như mới bị ai đánh ấy. Bây giờ chị ta cũng từ đây đi ra, có mù cũng đoán ra được."

Một nữ sinh nào đó còn nhặt lại balo của Khánh Dương rồi e dè mang đến đưa cho cô nữa. Khánh Dương dở khóc dở cười. Tin đồn quả thật có tác dụng không tồi, cô chưa cần làm gì cũng khiến người ta sợ rồi. Sau khi cả nhóm nữ sinh kia thống nhất xong, người duy nhất nói chuyện với Khánh Dương lúc nãy liền bước về phía cô, thái độ hòa hoãn hơn rất nhiều.

"Chuyện lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi, tụi em không nhận ra chị."

Khánh Dương cảm thấy việc bản thân mình có một chút danh tiếng không hẳn là quá tệ, chuyện này giải quyết nhanh hơn cô nghĩ. Dù sao bọn họ cũng chưa làm gì cô nên Khánh Dương cũng rất thoải mái bỏ qua: "Ừ thôi không sao."

"Chị sẽ không nói với Việt Anh chứ?"

Những gì Việt Anh làm ở phòng hiệu trưởng lần trước vẫn khiến người ta sợ hãi không thôi. Khánh Dương chưa từng nghĩ sẽ nói những chuyện này cho Việt Anh nghe bởi vì trong mắt cô Việt Anh vẫn là một cậu nhóc, chẳng có chút nào đáng sợ như những nữ sinh này đang lo lắng. Trước câu hỏi đầy ngờ vực của nữ sinh này, Khánh Dương ngược lại phải đi trấn an cô ta.

"Cũng chẳng có gì để nói mà. Chỉ là hiểu lầm thôi."

Nhận được lời hứa hẹn của Khánh Dương, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cả trường ai cũng biết hậu quả khi đụng vào Khánh Dương khủng khiếp như thế nào. Chưa nói đến Hoàng Nam, chỉ mỗi Việt Anh ở khối 10 thôi cũng đủ cho bọn họ sợ chết khiếp rồi nói gì đến những đàn anh lớp 11 chứ. Nhóm nữ sinh này có lẽ cũng vì chuyện vừa xảy ra mà mất hứng, cũng không có ý định tiếp tục hành động vừa rồi.

Sau khi nói vài câu xin lỗi với Khánh Dương thì cũng nhanh chóng rời khỏi, sớm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, sợ rằng Khánh Dương thay đổi quyết định.

Bọn họ biết Khánh Dương cũng không phải là người có thể chọc vào, bằng chứng là năm nữ sinh hôm trước gây sự với cô trong nhà vệ sinh nữ đều bị đánh đến mức không ai nhận ra, ngay cả dáng vẻ đầy căm phẫn của Nhã Vy lúc nãy nữa. Bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều bằng chứng sống nên đã sớm chọn được một con đường an toàn cho mình.

Khánh Dương không nghĩ rằng chuyện này lại được giải quyết êm đẹp như vậy. Mãi cho đến khi quay trở lại con đường nhỏ bên hông nhà thi đấu, Khánh Dương mới có dịp nhìn thấy nạn nhân của nhóm nữ sinh vừa rồi là ai. Cô có tí bất ngờ, thì ra lại là Cảnh Thư. Thật ra trước đây Khánh Dương hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về Cảnh Thư. Mãi cho đến gần đây khi câu chuyện về hành trình theo đuổi Hoàng Nam vô cùng trắc trở của cô ta được lan truyền đi khắp trường thì Khánh Dương mới bắt đầu chú ý đến.

Lần đầu nghe tin, Khánh Dương cũng chưa quan tâm lắm, người thích Hoàng Nam nhiều như vậy, nếu như cô để tâm chắc sẽ trở nên ám ảnh luôn mất. Nhưng cuối cùng Khánh Dương cũng phải chú ý đến Cảnh Thư vì gần đây cô ta đã đứng giữa sân trường và tuyên bố sẽ tỏ tình với Hoàng Nam đủ hai mươi lần mới thôi. Còn vì sao là hai mươi lần ư, vì đó là ngày mà Cảnh Thư gặp Hoàng Nam lần đầu tiên, ngày hai mươi của một tháng nào đó vài năm trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!