Chương 43: Uy Hiếp

Warning: Cảnh bạo lực 16+

***

Khánh Dương đến điểm hẹn trước khi giờ học kết thúc mười lăm phút. Từ lúc lấy chìa khóa đến nay cô cũng chưa đến nơi này nên căn bản không biết bên trong rộng lớn ra sao, không gian to nhỏ thế nào. Khánh Dương đến nhà thi đấu rồi đi vòng qua con đường nhỏ hẹp để đến với bãi đất trống phía sau, nhìn xéo qua bên trái liền thấy nhà kho như lời Việt Anh kể.

Khánh Dương âm thầm nhớ lại lần trước khi mình đến nơi này là vì điều gì. Đến bây giờ nhớ lại cô vẫn còn cảm thấy cảm động vì những gì Hoàng Nam đã làm cho mình tại bãi đất trống này. Kể ra lúc đó cô cũng chỉ là mới quen biết hắn, thế mà hắn lại vì cô làm đến mức như vậy rồi.

Sau khi nhìn quanh một lượt để chắc chắn rằng nơi này đang không có người nào khác đang quan sát mình, Khánh Dương mới lấy chìa khóa ra để mở cửa. Có lẽ vì lâu ngày không có người sử dụng nên cô phải thử đến hai lần mới có thể mở được khóa ra. Khi vừa đẩy nhẹ cánh cửa thì một lớp bụi dày đã rơi xuống khiến Khánh Dương giật mình lùi về phía sau mấy bước.

"Trời ạ, lần cuối có người đến nơi này là khi nào vậy."

Khánh Dương lầm bầm chửi rủa, chờ cho đến khi bụi rơi xuống bớt rồi mới bước vào trong. Tuy rằng bên ngoài bám bụi nhưng bên trong lại vô cùng sạch sẽ. Sau khi bước vào, cô không khỏi cảm thấy bất ngờ, vậy mà chỉ là một gian phòng trống, không quá rộng, đủ cho sức chứa cho mười người. Ở giữa chỉ có vỏn vẹn một chiếc ghế, phía sau là hai thùng gỗ lớn, không biết đựng gì bên trong, cô cũng không có hứng để tìm hiểu.

Khánh Dương mở công tắc đèn rồi đi một vòng xung quanh để quan sát. Theo lời kể của đám Bảo Huy thì nơi này quả thật từng là một nơi đầy ám ảnh với những người đã bị hội học sinh gây thù trước đây. Xem ra truyền thuyết là có thật rồi, căn phòng u tối với ánh đèn le lói này vừa bước vào đã mang đến cảm giác khó chịu, nếu như ở lâu trong đây chắc phát điên lên mất.

Đi dạo hết một vòng, cuối cùng chỉ có mỗi chiếc thùng gỗ này là tương đối sạch sẽ. Chiếc ghế giữa phòng mang đến cho Khánh Dương cảm giác không lành nên cô quyết định sẽ ngồi trên thùng gỗ để chờ Nhã Vy đến. Cô đá vào thùng gỗ mấy cái, cho đến khi cảm thấy nó đủ chắc chắn thì lấy trong balo ra một vài tờ giấy nháp đặt lên phía trên rồi mới yên tâm ngồi xuống.

Khánh Dương kiên nhẫn chờ đợi, cô đã tính rồi, nếu như sau giờ hẹn mười lăm phút mà Nhã Vy không tới thì cô sẽ đi về. Nghiêm túc mà nói cô cũng thấy mình khá liều lĩnh khi mời Nhã Vy đến đây như thế này. Cô cũng không hiểu về con người đó cho lắm, bây giờ nghĩ kỹ lại mới hối hận. Nếu như cô ta thật sự kéo một đám người đến đây để thủ tiêu cô thì sao nhỉ. Lẽ ra cô nên tìm người đánh úp Nhã Vy rồi lôi cô ta đến đây mới đúng. Nhưng cô lại không có thế lực ở trường để làm chuyện này giúp mình.

Khánh Dương thở dài, bắt đầu cảm thấy hối hận khi từ chối lời đề nghị hấp dẫn của Nguyên Khang, lẽ ra cô nên đồng ý cậu mới phải, lặng lẽ xây dựng cho mình một thế lực riêng như trong trường. Nếu mà nói về cuộc sống trước đây thì Khánh Dương nghĩ rằng cô giống Hoàng Nam nhiều điểm. Hắn và cô cùng là một loại người, cũng khá là hợp nhau. Khánh Dương hoảng hốt lắc đầu mấy cái, sao ngồi nghĩ ngợi mông lung lại nghĩ đến Hoàng Nam rồi, cô thật điên mất.

Không phụ sự kỳ vọng của Khánh Dương, không bao lâu sau Nhã Vy đã đến. Khi Nhã Vy bước vào liền bắt gặp Khánh Dương ngồi bắt chéo chân trên một chiếc thùng gỗ cao, còn vui vẻ huýt sáo trong lúc chờ đợi, không có gì là lo lắng hay nóng vội. Vừa thấy Nhã Vy, Khánh Dương đã lên tiếng chào hỏi.

"Đi một mình hay nhiều mình?"

"Một mình. Chỉ với cậu thì không cần tốn nhiều người như vậy."

Nhã Vy đáp. Khánh Dương chỉ gật đầu, âm thầm đồng ý với Nhã Vy. Đúng là cô đã làm hao tốn không ít nhân lực của cô ta mà, vẫn là nên tiết kiệm một chút.

Tuy là Nhã Vy đã đến nhưng Khánh Dương cũng không có ý định rời khỏi vị trí ngồi của mình. Cô không muốn đánh nhau với Nhã Vy. Dư âm từ những ngày vận động mạnh liên tục vẫn còn chưa hết, cô chỉ mong hôm nay có thể dằn mặt cô ta một cách ít hao tốn thể lực nhất mà thôi.

"Rồi giờ nói đi, cậu bất mãn với tôi cái gì mà suốt ngày cho người kiếm chuyện với tôi thế? Làm thế nào mới để yên cho tôi?"

Nhã Vy có chút ngoài ý muốn, cô ta đinh ninh rằng mình với Khánh Dương sẽ lao vào đánh nhau một trận sống còn, chẳng thể nào ngờ được cuối cùng Khánh Dương chỉ nói chuyện phiếm với cô ta. Đây là lần đầu tiên Nhã Vy gặp một người có thể ung dung ngồi một chỗ khi nói chuyện với mình như Khánh Dương. Không có kiêng kỵ, cũng chẳng ngang hàng, thậm chí có phần ngang ngược, thiếu chút nữa là leo lên đầu cô ta ngồi luôn rồi.

Điều này cũng không thể trách Khánh Dương, cô đã quen ngồi ở vị trí trên cao so với người khác. Tuy cô không đến mức là lão đại như Hoàng Nam nhưng lại là bạn thân của chị đại trong trường là Britney, là người duy nhất Britney không thể bắt nạt thành công, cuối cùng không làm gì được mà phải nhường cho Khánh Dương một bước, chính thức kéo cô gia gia nhập hội chị em của mình.

Thái độ điếc không sợ súng này của Khánh Dương khiến người đối diện vô cùng khó chịu. Nhã Vy đã được cảnh báo Khánh Dương không phải là người dễ bị bắt nạt nên cô ta cũng cảnh giác hơn hẳn. Mặc dù Nhã Vy vẫn không tin Khánh Dương sẽ làm ra hành động gì đó điên rồ nhưng cũng không còn để cảm xúc điều khiển hành động như mọi lần nữa.

Nhã Vy dùng thái độ vô cùng chính trực, tựa như mình là người đại diện cho công lý, vì dân mà trừ hại để nói chuyện với Khánh Dương: "Còn phải hỏi? Cậu chỉ là một học sinh mới mà lại không biết điều, tôi chỉ thay mặt cho mọi người trong trường dạy cho cậu một bài học."

"Ồ. Tôi nên biết điều như thế nào?" Khánh Dương nghiêm túc hỏi lại, tựa như cô hoàn toàn không hiểu vì sao người ta ghét mình.

Nhã Vy bắt đầu mất kiên nhẫn, thật ra chính cô ta cũng không thể trả lời câu hỏi này một cách đàng hoàng. Con gái khi đã ghét nhau thì cần gì lý do sao. Nhìn thấy ghét, chỉ đơn giản là vậy. Hơn nữa đối với một kẻ chuyên đi bắt nạt người khác như Nhã Vy, căn bản chỉ là không muốn nhìn thấy người ta sống thoải mái qua ngày ở trường mà thôi, còn phải cần lý do sao. Khánh Dương biết rõ nhưng cũng muốn hỏi mấy câu để vào chủ đề.

Nếu Nhã Vy trả lời được cô mới hết hồn.

"Tránh xa Hoàng Nam ra." Quả nhiên chỉ có lý do này. Khánh Dương cảm thấy có chút mất hứng, cô hy vọng mình sẽ nghe được điều gì đó mới lạ hơn chứ.

Khánh Dương rời khỏi thùng gỗ, chỉ vì một hành động nhỏ của cô lại khiến lớp bụi mỏng lan ra khắp nơi, khiến không gian vốn đã tối tăm lại càng trở nên mịt mù. Khánh Dương khó chịu vung tay mấy cái để xua tan lớp bụi đang chắn ngang tầm mắt, cô phải bảo Việt Anh thường xuyên vào nơi này dọn dẹp mới được.

"Chuyện này phải từ hai phía. Hoàng Nam thích tôi thì tôi cũng không thể làm gì được. Không bằng cậu thỏa thuận với Hoàng Nam trước, cảnh cáo cậu ấy không được đến gần tôi rồi chúng ta nói chuyện tiếp."

Nhã Vy bị những lời này của người đối diện làm cho nghẹn khuất, đây là lần đầu tiên cô ta gặp một người không biết ngại mà mang những lời này nói ra thẳng thừng như vậy.

"Cậu đúng là đồ trơ trẽn."

Nhã Vy tức giận nói. Cô ta không nhịn được mà lao đến, vung tay lên muốn tát Khánh Dương thế nhưng bàn tay chưa kịp chạm tới đã bị Khánh Dương giữ lại. Nhã Vy trợn tròn mắt, dù muốn giật tay về nhưng lại không thể nào làm được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!