Chương 42: Quá Khứ Huy Hoàng (2)

Hoàng Nam rời khỏi phòng sinh hoạt câu lạc bộ thì mới mở điện thoại ra xem tin nhắn, hắn đoán không sai, quả thật là tin nhắn từ Yến Nhi gửi đến. Cô ta nhắn vài tin nối tiếp, Hoàng Nam phải xem một lúc mới hết.

"Thông tin anh gửi em đã gửi cho cậu em xem rồi, nó thật sự rất có ích. May mà có anh giúp đỡ, chứ em tìm trên mạng hoài không ra."

"Chiều nay anh có bận gì không? Em mời anh một bữa để cảm ơn anh nhé."

"Anh đang bận à? Em xin lỗi, không làm phiền anh nữa. Khi nào anh có thời gian thì trả lời em cũng được."

Hoàng Nam không trả lời ngay lập tức, thay vào đó hắn trả lời tin nhắn của bạn bè trước. Sau đó hắn chờ cho mọi người rời khỏi phòng học rồi mới quay lại kiểm tra một lượt trước khi tắt đèn và khóa cửa. Hoàng Nam làm xong tất cả các việc từ lớn tới nhỏ rồi mới trả lời cho Yến Nhi một câu.

"Không cần đâu, anh là đại diện của hội học sinh. Đây cũng là việc của anh thôi."

Hoàng Nam vừa gửi tin nhắn thì dòng chữ đã xem hiện lên, hắn nhếch môi cười, tốc độ của Yến Nhi cũng nhanh thật nhỉ, xem ra là đang chờ đợi mỏi mòn đây mà. Vài giây sau Yến Nhi đã soạn tin nhắn trả lời lại. Thái độ nhiệt tình này của cô ta làm Hoàng Nam nhớ về một người quen cũ của mình cũng là người mà Minh Quân đã nhắc đến lúc nãy.

Hoàng Nam đã gặp nhiều kiểu con gái theo đuổi mình, từ chủ động cho tới trong âm thầm, tất nhiên với kiểu giả vờ ngẫu nhiên nhưng trong lòng một bụng tính toán này cũng đã có kinh nghiệm. Đối với những điều đó, hắn có thể cảm nhận nhưng không muốn quan tâm, miễn sao đừng chạm đến giới hạn cuối cùng là được.

Còn giới hạn của Hoàng Nam là gì ư? Là kiểu người lợi dụng tình cảm của hắn để thỏa mãn mục đích của riêng mình. Khi đó đừng trách hắn nổi lên hứng chơi đùa bọn họ một lần nhớ đời. Trước đây Hoàng Nam không thích cũng không ghét một nhóm con gái nào. Như những lời hắn đã từng thổ lộ với Khánh Dương, hắn thích ai thì sẽ là người đó, không phải vì người ta thế này hay thế kia mà mới thích.

Thế nhưng sau khi trải qua mối tình oanh liệt đó, hắn bắt đầu biết bản thân mình ghét kiểu con gái như thế nào. Mỗi lần gặp phải những người như vậy cố ý tiếp cận mình, Hoàng Nam luôn có một loại khát vọng mãnh liệt là xé rách lớp mặt nạ giả tạo đó đi. Xem như là Yến Nhi xui xẻo, bỗng dưng tìm đến tận cửa cho Hoàng Nam xả giận.

"Hì anh học xong rồi à?"

"Không được đâu, anh đã giúp em mà, em phải cảm ơn anh chứ."

Yến Nhi trả lời tin nhắn, không quên gửi kèm thêm một vài sticker làm nũng đáng yêu.

Nếu ai đó nhìn thấy Hoàng Nam lúc này sẽ không thể nào tưởng tượng được rằng hắn đang nhắn tin đong đưa với một nữ sinh nào đó mà không phải là đang đọc tin tức về kẻ thù của mình. Lúc này biểu cảm của Hoàng Nam vô cùng lạnh lẽo, thậm chí có phần đáng sợ. Hoàng Nam nhìn màn hình tin nhắn một cách chán ghét, hắn gõ vào khung chat một vài kí tự vô nghĩa rồi lại xóa đi.

Nếu như Hoàng Nam đoán không nhầm thì một loạt hành động này của hắn sẽ khiến cho phía đối phương nhìn thấy hắn đang mãi soạn tin nhắn mà không trả lời, hẳn là đang lưỡng lự điều gì đó không biết rằng có nên nói ra hay không.

"Nếu vậy thì anh không từ chối. Nhưng hôm nay thì không được, anh có hẹn rồi."

Một loạt hành động có chủ ý vừa rồi của Hoàng Nam thành công khiến cho Yến Nhi hiểu lầm. Cô ta vô cùng mừng rỡ khi Hoàng Nam nhận lời. Ban đầu khi thấy hắn cứ soạn tin mãi mà không gửi thì cô ta nghĩ rằng mình đã bị từ chối rồi. Yến Nhi vô cùng đắc ý, đàn ông ai cũng như nhau thôi, ngọt ngào cũng chỉ là thể hiện bên ngoài cho người khác xem còn sau lưng làm gì thì không ai biết được.

"Không sao, không sao. Vậy thì hôm khác cũng được ạ."

"Hôm nay anh có hẹn với chị Dương hả?"

Với tin này thì Hoàng Nam chỉ xem mà không trả lời lại. Hắn vô cùng chán ghét bộ dạng giả vờ ngây thơ và hiểu chuyện của Yến Nhi vừa rồi, nhưng vì mục đích xa hơn nên đành phải cùng cô ta tung hứng để xem ai diễn tốt hơn. Sự im lặng của Hoàng Nam khiến Yến Nhi nhận ra bản thân mình đã lỡ lời nên cô ta vội vàng gửi thêm một tin nhắn nữa với hy vọng chữa cháy cho lời nói lúc nãy.

"À em hiểu rồi. Hic hic, em nhắn tin với anh như thế này chị ấy có biết không ạ? Em sợ chị ấy hiểu lầm."

"Cô ấy không biết đâu."

Hoàng Nam gửi tin nhắn xong thì trong lòng cũng có nhiều suy nghĩ. Hắn cũng không rõ nếu như Khánh Dương biết hắn giữ liên lạc với Yến Nhi thì sẽ phản ứng như thế nào. Thật ra bình thường Khánh Dương cũng không tò mò về các mối quan hệ riêng tư của hắn, nói đúng hơn là cô không quan tâm. Lần duy nhất Khánh Dương thể hiện thái độ rõ ràng là vào lúc gặp Bội Quỳnh ở lớp học.

Có lẽ là vì lúc đó chuyện xảy ra ngay trước mắt nên cô mới phản ứng như vậy, còn với những gì không nhìn thấy thì cô hoàn toàn không bận tâm.

Bỗng dưng Hoàng Nam cảm thấy hơi buồn khi bị Khánh Dương bỏ mặc như vậy. Hắn gõ lên trán mình một cái, tự mắng bản thân mình điên rồi. Tại saolại mong được Khánh Dương kiểm soát chứ. Nhưng việc cô hoàn toàn không ghen cũng khiến hắn cảm thấy mất mát. Hoàng Nam thở dài, trái tim Khánh Dương thật là sắt đá, nhưng ai bảo hắn cứ tự đâm đầu vào cơ chứ.

"May quá, em không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người đâu."

"Ngược lại anh mới là người sợ bị hiểu lầm đây. Bạn trai của em sẽ không ghen chứ?"

"Em không có bạn trai mà. Hôm trước em cũng kể với anh rồi đó, em chỉ xem anh Trung như anh trai để an ủi và động viên anh ấy thôi."

"Nhưng có vẻ mọi người xung quanh em không nghĩ như vậy."

"Em biết chứ, nhưng em không muốn làm anh Trung buồn, nên cũng không dám nói ra sự thật cho mọi người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!