Vài ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày Khánh Dương và Nhã Vy gặp nhau. Thật ra Khánh Dương không quá xem trọng cuộc hẹn hôm nay, chỉ là gặp mặt nói chuyện phải trái mà thôi. Khánh Dương đã suy nghĩ một cách nghiêm túc về chuyện này. Quả thật dù Hoàng Nam làm gì đi nữa thì cũng chỉ bảo vệ cô nhất thời. Nhã Vy vẫn còn hàng nghìn cách để làm phiền và quấy nhiễu cô trong bóng tối.
Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện cứ vài ngày lại phải nghĩ cách tiếp chiêu cô ta thì Khánh Dương lại cảm thấy phiền phức muốn chết. Cô chỉ mong chuyện này nhanh chóng chấm dứt.
Vào ngày Nhã Vy chọn Khánh Dương không có giờ học buổi chiều. Sau khi học xong buổi sáng, cô không về nhà mà nghỉ trưa ở trường rồi lên thư viện làm bài tập về nhà, chờ Nhã Vy tan học rồi đến chỗ hẹn. Khánh Dương học bài vô cùng chăm chỉ, không ai có thể tưởng tượng được chỉ vài tiếng nữa thì cô sẽ xuống nhà kho để đánh người ta một trận. Khánh Dương làm bài tập được hơn một tiếng thì dừng lại để đi rót nước, tranh thủ vận động thư giãn gân cốt, tránh cho buổi chiều tay chân không được linh hoạt.
Vì đang trong giờ học nên khu vực rót nước tương đối vắng vẻ, không cần phải xếp hàng chờ đợi như bình thường. Khánh Dương mở nắp bình giữ nhiệt rồi ấn nút trên máy nóng lạnh cho nước tự động chảy xuống, còn bản thân thì lơ đãng nhìn ngó xung quanh để giết thời gian. Tầm mắt của Khánh Dương dừng đột ngột dừng lại ở hình ảnh một người đang tiến về phía mình. Cô muốn chửi thề vài câu, quá xui xẻo rồi.
Khánh Dương vội dời mắt sang hướng khác. Dù nước chưa đầy bình nhưng cô vẫn ấn nút dừng lại, nhanh chóng đóng nắp rồi rời đi. Với Hàn Kỳ, Khánh Dương không có cảm giác muốn ra oai hay thị uy như với Thành Trung, cô chỉ không muốn chào hỏi gì cả. Tốt nhất là xem như chưa từng nhìn thấy.
Hàn Kỳ cũng đã nhìn thấy Khánh Dương từ xa. Hành động vội vàng đóng nắp bình nước để rời khỏi càng nhanh càng tốt của cô khiến tim cậu nhói lên một cái. Thì ra đã một thời gian dài như vậy mà Khánh Dương vẫn còn ghét cậu rất nhiều. Hàn Kỳ cũng không muốn sự xuất hiện của mình khiến cô không vui nhưng cậu cũng không còn cách nào khác mà phải nhờ cô giúp đỡ.
"Jessica."
Đây là lần đầu tiên sau khi về nước có người gọi Khánh Dương bằng cái tên này. Trước đây cô từng muốn Anna gọi mình bằng bên tiếng Anh cho tiện nhưng cô bạn lại không chịu, nhất quyết phải học cho bằng được cách phát âm tên tiếng Việt của cô nên sau này cũng không còn ai dùng tên tiếng Anh gọi Khánh Dương nữa cả.
Vì Hàn Kỳ đã gọi tên của mình nên Khánh Dương buộc phải dừng bước. Hiện tại Hàn Kỳ không mặc đồng phục của trường Silver nhưng lại đeo một chiếc thẻ dành riêng cho khách VIP của hội học sinh nên có thể tự do đi lại trong trường. Những người vô tình nhìn thấy Hàn Kỳ trước đó đều không khỏi trầm trồ về vẻ bề ngoài và khí chất của cậu, quả nhiên là khách mời của hội học sinh, đều là những người có sức hút đặc biệt.
Chuyện Hàn Kỳ là bạn của Hoàng Nam thì Khánh Dương đã biết từ trước. Chiều nay là giờ sinh hoạt của các câu lạc bộ trong trường, vì vậy việc Hàn Kỳ xuất hiện ở đây Khánh Dương cũng phần nào đoán được.
"Có chuyện gì không?" Cô hỏi.
Khánh Dương và Hàn Kỳ không chào hỏi nhau như thông thường, giữa bọn họ lúc này chỉ hơn người xa lạ một chút, chẳng thân quen lại càng không có lí do gì để quan tâm về đối phương. Vì đã từng nhìn thấy Khánh Dương đi cùng với Hoàng Nam một lần nên Hàn Kỳ cũng chẳng cần giả vờ ngạc nhiên hay bất ngờ khi gặp lại cô. Cậu nhìn cô gái đứng đối diện mình một lúc, mới hơn một năm không gặp nhưng lại có cảm giác như đã rất lâu rồi. Cậu từng nghĩ cả đời sẽ không được gặp lại mối tình đầu của mình nữa.
Hóa ra trái đất này tròn hơn cậu nghĩ.
Thái độ của Khánh Dương hiện tại không khác biệt lắm so với hồi bọn họ còn ở Mỹ. Sau khi chia tay, cô hoàn toàn xem cậu như người xa lạ, thái độ thậm chí còn gay gắt và châm chọc hơn bây giờ rất nhiều. Hiện tại ít nhất Khánh Dương còn cho cậu được một nét mặt bình thản và thờ ơ chứ không còn tức giận và mỉa mai như ngày đó.
"Anh bị lạc rồi. Lúc nãy chỉ định đi vệ sinh một chút mà không nhớ đường quay về chỗ cũ. Cũng không mang theo điện thoại."
Hàn Kỳ lúng túng giải thích. Cậu cũng khá khó xử, dù đã đến trường Silver vài lần nhưng bình thường vẫn luôn cùng đi cùng bọn Hoàng Nam, hôm nay mới thoát nhóm đi một mình thì bị lạc. Khánh Dương biết Hàn Kỳ không nói dối, cô nhìn xung quanh, ở đây chỉ có hai người bọn họ. Hàn Kỳ cùng đường rồi, nếu không cũng không nhờ đến cô giúp đỡ.
"Anh rời khỏi tòa nhà này rồi sang tòa nhà B, tầng hai là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ. Anh tới đó rồi sẽ nhớ đường quay trở lại phòng thôi."
Câu trả lời của Khánh Dương chỉ khiến Hàn Kỳ càng thêm mờ mịt. Nếu cô không nói cậu còn chẳng để ý các tòa nhà trong trường này còn được đặt tên theo bảng chữ cái. Bây giờ đang trong giờ học, nếu như cậu lại đi lạc một lần nữa thì sợ là không tìm được ai giúp đỡ. Hàn Kỳ không phải là người bị mù đường bẩm sinh, chỉ là cậu cảm thấy ở trường người ta mà tự tiện đi lại khắp nơi thì có phần bất lịch sự.
"Em dẫn anh đi được không?" Hàn Kỳ nói đầy bất lực.
Khánh Dương muốn từ chối nhưng cô cũng thông cảm cho hoàn cảnh trớ trêu của Hàn Kỳ. Nếu như bây giờ cô cũng mặc kệ thì không còn ai giúp cậu nữa. Dù sao cũng là mối tình đầu của nhau, nếu nói Khánh Dương hoàn toàn không quan tâm đến Hàn Kỳ thì cũng không phải, chỉ là bọn họ kết thúc một cách quá khó nhìn, nếu không thì cũng có thể duy trì được một tình bạn tốt đẹp.
Nếu không tính chuyện của Lâm Uyên thì Hàn Kỳ vẫn đối xử với Khánh Dương rất tốt và còn là một người yêu lý tưởng. Mãi về sau này, dù cho đã có nhiều chuyện xảy ra nhưng Hàn Kỳ vẫn là một chuẩn mực và thước đo vô hình trong lòng Khánh Dương. Cho đến khi Hoàng Nam xuất hiện, là đối thủ một chín một mười với Hàn Kỳ, lại có thể cho cô một điều mà Hàn Kỳ không bao giờ làm được, thì khi đó Khánh Dương mới có thể bỏ qua được ấn tượng sâu đậm về mối tình đầu này của mình.
"Thôi cũng được."
Khánh Dương thở dài đồng ý. Hàn Kỳ làm sao không nhận ra được sự miễn cưỡng này của Khánh Dương, cậu cũng áy náy nhưng cũng không có cách nào khác.
Sau khi rời khỏi tòa nhà hiện tại, để đến được tòa nhà B như lời Khánh Dương hướng dẫn thì phải đi ngang qua sân trường mà không có một hành lang nối tiếp nào. Hiện tại trời khá nắng, Khánh Dương có chút không tình nguyện, nắng vào giờ này rất độc, nếu tiếp xúc trực tiếp rất có hại cho da.
Hàn Kỳ vẫn nhớ Khánh Dương sợ nắng. Cậu nhìn quanh liền bắt gặp một chiếc kệ để sẵn rất nhiều dù để dùng cho cả lúc trời nắng và trời mưa. Hàn Kỳ lấy một chiếc dù lớn, đủ cho hai người sử dụng rồi che cho Khánh Dương. Hành động này của cậu khiến cô chú ý đến kệ để dù kia. Khánh Dương đến lấy cho mình một chiếc, không có ý định đi cùng với người bên cạnh. Ánh mắt Hàn Kỳ có chút ngưng đọng, hành động trở nên lúng túng và khó xử, trong lòng phảng phất cảm giác thất vọng và mất mát nhưng không nói gì.
Hàn Kỳ tự nhủ đây chỉ là một thói quen cũ của mình khi ở cạnh Khánh Dương mà thôi. Bây giờ mọi chuyện không còn như trước nhưng thói quen thì không phải muốn bỏ là bỏ được ngay lập tức. Cả hai bước đi song song trên sân trường vắng vẻ, đoạn đường này khá dài, đi nhanh cũng phải mất mười phút.
"Kể ra đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện tử tế với nhau sau cuộc gọi chia tay ngày đó nhỉ?"
Hàn Kỳ hồi tưởng lại chuyện cũ. Thật ra cho đến lúc này cậu cũng không rõ lý do vì sao Khánh Dương chia tay với mình. Nếu nguyên nhân là vì Lâm Uyên thì lại không đúng. Đây không phải là vấn đề mới giữa hai người bọn họ. Tuy rằng lúc đó Khánh Dương vẫn không thể chấp nhận được nhưng vẫn không đến mức phải chia tay. Hàn Kỳ bị cảm giác không rõ ràng và hoang mang này dày vò mất một thời gian, bây giờ đã tạm nguôi ngoai nhưng cậu vẫn luôn muốn nghe được một câu trả lời chính xác.
Những ngày còn ở Mỹ, Hàn Kỳ từng muốn nói chuyện với Khánh Dương một lần cho xong nhưng cô nhất quyết không đồng ý. Hơn nữa bọn họ đã sống ở đó nhiều năm, một tí chuyện nhỏ cũng đủ gây ồn ào cho cả trường. Nhóm bạn của Khánh Dương lúc nào cũng ngăn cản, không cho cậu đến gần cô nửa bước. Vì vậy cho đến hiện tại, Hàn Kỳ vẫn còn nhiều khúc mắc không thể giải đáp về chuyện của mình với Khánh Dương.
"Cũng là chuyện cũ rồi." Khánh Dương nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!