Chương 40: Bạn Trai Cũ - Bạn Trai Mới

Hoàng Nam và Khánh Dương đến một trung tâm thương mại gần trường. Thật ra đối với người bạn tên Bảo Châu này, cả Khánh Dương và Hoàng Nam đều không quá thân thiết. Bảo Châu là thành viên lớp 11A nhưng lại ngồi ở bên kia lớp học, là thanh viên chung nhóm với Nguyên Khang, cũng chưa từng nói chuyện cùng bọn họ bao giờ. Nhưng vì Hoàng Nam là lớp trưởng, đối với những hoạt động mang tính chất tập thể và đại diện như thế này thì buộc phải tham gia.

Với sự giúp đỡ của Khánh Dương, cuối cùng Hoàng Nam cũng mua được món quà phù hợp. Dù sao cũng chỉ mang tính chất kỷ niệm là chính, bọn họ không phải là người sống thiếu thốn nên không đặc biệt cần một món đồ nào, vì vậy cứ mua một cái gì dễ dùng và phổ biến là ổn. Mọi việc rất nhanh được quyết định như vậy. Mua quà xong thì vẫn còn sớm, dù sao thời gian trống cũng còn khá nhiều nên cả hai vẫn chưa vội về trường.

"Dương thích xem phim à?"

Hoàng Nam đột ngột hỏi đúng lúc cả hai vô tình đi ngang qua rạp chiếu phim. Tâm trạng của Khánh Dương có chút ngưng đọng. Lần cuối cùng cô đến rạp chiếu phim chẳng phải là lần đánh ghen ầm ĩ lần trước rồi sau đó quen biết Hoàng Nam hay sao, kể từ đó đến nay Khánh Dương cũng không đi xem phim lần nào nữa.

"Cũng bình thường. Có phim hay thì xem thôi."

"Thế sắp tới Dương xem phim gì?"

"Sắp tới?"

Nhất thời Khánh Dương đã quên mất chuyện đồng ý đi xem phim cùng Cảnh Nguyên nhưng chỉ vài giây sau đã nhớ ra: "À, phim gì Dương cũng không để ý nữa. Để xíu về lớp lấy vé ra xem lại."

"Không biết phim gì mà đồng ý ngay lập tức luôn. Phim gì không quan trọng, quan trọng là đi với ai mà đúng không?"

"Hình như có ai đó đang không được vui phải không ta?"

"Thì chợt nhận ra mình không đặc biệt như mình vẫn tưởng chứ sao."

Hoàng Nam thở dài rồi quay mặt đi, biểu cảm đầy chán chường và bất mãn. Khánh Dương nhìn thấy thì bật cười, cô đoán Hoàng Nam đang diễn trò nhưng vẫn cảm thấy hắn vô cùng đáng yêu. Sau khi bị Khánh Dương cười vào mặt, Hoàng Nam thẹn quá hóa giận liền bỏ đi một mạch. Dù không xác định được cảm xúc giận hờn này của Hoàng Nam là thật hay đùa nhưng Khánh Dương cũng đuổi theo hắn.

Cô không ngờ có ngày mình lại là người đi dỗ dành Hoàng Nam nữa chứ.

"Nè Nam giận hả?"

Khánh Dương bước lên mấy bước, từ vị trí song song chuyển sang đối diện với Hoàng Nam. Hoàng Nam bước về phía trước, còn Khánh Dương bước lùi về sau, nghiêng đầu nhìn theo hắn. Hoàng Nam rất muốn thể hiện thái độ một cách rõ ràng nhưng khi thấy Khánh Dương luôn dõi theo mình thì không tự chủ được mà liếc mắt sang nhìn.

"Ừ thì nếu Nam không thấy mình đặc biệt thì những chuyện chúng ta làm với nhau Dương làm với Cảnh Nguyên luôn nha."

Ngay lúc Hoàng Nam nhìn sang, Khánh Dương nửa đùa nửa thật nói. Nhưng cho dù chỉ là một lời nói đùa thì Hoàng Nam vẫn bị chọc tức.

"Không được."

"Đùa với Nam thôi. Nhưng thấy Nam như vậy nhìn cũng vui."

Hoàng Nam có chút bất lực, hôm nay hắn là trò đùa của Khánh Dương rồi, có lẽ đây chính là quả báo cho việc trêu chọc cô hôm trước đây mà. Hình như Khánh Dương vẫn chưa trả lời rõ ràng cho hắn chuyện đi xem phim cùng Cảnh Nguyên thì phải. Hắn bị cuốn theo lời cô nói mà quên mất ý định ban đầu của mình. Hoàng Nam bất mãn nhưng hắn không thể nào cấm cản Khánh Dương đi chơi với người khác được. Nhưng hắn vẫn cảm thấy không vui.

Hoàng Nam tự trấn an mình rằng ít ra thì địa vị của hắn trong lòng Khánh Dương vẫn cao hơn Cảnh Nguyên rất nhiều. Hắn không bao giờ nghĩ đến việc có ngày mình sẽ phải ghen với người khác như hiện tại.

Khánh Dương trêu đùa Hoàng Nam xong đã sớm bỏ chạy trước một đoạn, ai mà biết được trong lúc bị chọc tức hắn có động tay động chân với cô hay không. Sự kiện hôm trước vẫn còn ám ảnh tâm lý cô khá nhiều. Khánh Dương đi trước một đoạn thì bắt đầu giảm tốc độ để Hoàng Nam đuổi kịp. Trong lúc chờ đợi, ánh mắt của cô vô tình lướt qua một cặp đôi mặc đồng phục trường khác đang tiến về phía mình.

Khánh Dương thầm mắng một tiếng xui xẻo, vừa định xoay người rẽ sang hướng khác thì đã bị một giọng nói nũng nịu và buồn nôn giữ lại.

"Ơ, chị Dương kìa anh."

Nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ này, tâm trạng tốt đẹp cả ngày của Khánh Dương đã toàn hoàn bị hủy hoại. Đã vài tháng trôi qua, Khánh Dương đã sớm quên đi đôi cẩu nam cẩu nữ Thành Trung và Yến Nhi rồi, thế mà hôm nay lại xuất hiện trước mặt cô. Thật là muốn cô ức chế đến tận cùng mà.

(*) Tác giả: Ai không nhớ hai bạn này có thể đọc lại chap 1 nha :))

Lâu ngày không gặp, Thành Trung suýt nữa thì không nhận ra Khánh Dương. Lúc trước ở trường Lạc Thanh, vì là trường công lập với nội quy nghiêm ngặt nên cô đã nhuộm lại tóc đen, không tạo kiểu phức tạp và cũng không trang điểm. Lúc đi học thì chỉ mặc đồng phục truyền thống bình thường, giày dép và các loại phụ kiện vẫn thuộc loại đắt tiền nhưng về cơ bản thì không quá mức chênh lệch so với bạn bè xung quanh.

Đây là lần đầu tiên Thành Trung nhìn thấy một hình ảnh hoàn toàn khác biệt của Khánh Dương. Hôm nay cô mặc đồng phục nữ sinh của trường quốc tế, kiểu tóc đã thay đổi hoàn toàn lại còn trang điểm nhẹ. Thành Trung nhìn Khánh Dương không chớp mắt. Trước đây ngay cả khi đi chơi cùng nhau sau giờ học hắn ta cũng ít có cơ hội nhìn thấy hình ảnh này của cô. Nếu những nữ sinh khác phù hợp với nét giản dị và truyền thống thì sự trưởng thành và quyến rũ mới là phong cách hoàn hảo nhất dành cho Khánh Dương. Đây mới chính là con người thật của cô.

"Đã lâu không gặp." Thành Trung lên tiếng chào hỏi.

Thành Trung vừa dứt lời, Yến Nhi đã nhảy ra nắm tay Khánh Dương và trao cho cô một ánh mắt vừa chân thành lại vừa tội nghiệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!