Chương 39: Trở Lại (2)

Vào giờ giải lao, sau khi nhờ nhóm nam sinh mang trà sữa vào lớp thì Hoàng Nam nán lại để gửi thêm cho nhân viên giao hàng một ít tiền để cảm ơn anh ta đi giao trà sữa vào một buổi sáng nắng nóng oi bức như thế này. Trên đường quay trở lại lớp, Hoàng Nam chạm mặt Cảnh Nguyên ở đại sảnh.

Hắn không có ý định chào hỏi Cảnh Nguyên, cả hai đều nằm trong đội bóng rổ của trường nhưng không thân thiết gì cho lắm, hiện tại cả hai cùng đang thích một người nên tất nhiên sẽ không vừa mắt nhau. Thế nhưng Hoàng Nam không quan tâm không có nghĩa là Cảnh Nguyên cũng vậy. Lúc đi ngang qua Hoàng Nam, Cảnh Nguyên đột ngột lên tiếng:

"Thứ tình cảm đùa giỡn của cậu thật sự mang đến phiền phức cho Khánh Dương đấy."

Hoàng Nam nghe xong thì dừng bước, đúng lúc này Cảnh Nguyên cũng bước đến đứng đối diện với hắn.

"Thế cậu đã làm được gì cho cô ấy rồi? Nếu cậu tốt đẹp như thế thì lúc Khánh Dương gặp chuyện sao cậu không ra mặt đi."

Trước những lời khích của Hoàng Nam, Cảnh Nguyên chẳng thể nào phản bác được. Đúng thế, ngoài khoác thêm cho Khánh Dương một chiếc áo thì cậu không làm được gì hơn nữa. Cậu cũng không phải là người của hội học sinh, quyền lực một tay che trời như Hoàng Nam.

"Ít nhất Khánh Dương cũng không bị người ta đánh vì tôi. Cậu đùa giỡn tình cảm người khác như thế nào tôi không quan tâm, nhưng với Khánh Dương thì nó đã đi quá xa rồi, cậu thật sự mang đến nguy hiểm cho cô ấy."

"Tôi biết cách để bảo vệ người của mình, không cần cậu phải dạy."

"Người của mình? Nực cười. Cậu là gì của Khánh Dương mà nói như vậy?"

"Ừ, tôi không là gì cả, nhưng mà cô ấy thích tôi, không phải cậu. Nếu mà cậu rảnh rỗi quá, không bằng về quản lý em gái của mình đi. Đừng để nó làm phiền tới tôi nữa."

Hoàng Nam tốt bụng nhắc nhở. Dù Cảnh Nguyên đã nghe được vô số lời đồn về Hoàng Nam nhưng chưa từng thật sự nhìn thấy. Cho đến khi chính mình nghe được những lời này, cậu đã hoàn toàn tin rằng người trước mặt mình là một kẻ khốn kiếp.

"Cậu có lương tâm không hả? Em gái tôi đã từng tự tử vì cậu đấy. Cậu có biết bản thân mình khiến người khác tổn thương như thế nào không?"

Chuyện Cảnh Thư từng tự tử vì bị từ chối, Hoàng Nam thật sự không biết. Hắn cũng chưa từng nghe thấy bao giờ. Chính hắn cũng lấy làm lạ, đúng là trước đây đã từng xuất hiện tin đồn có nữ sinh tự tử vì hắn. Tuy hắn không mấy ấn tượng về người đó, cũng không biết tên, nhưng đó là chuyện khá lâu về trước. Không thể nào là Cảnh Thư được. Thời gian gần đây Hoàng Nam đã từ chối Cảnh Thư một vài lần nhưng hắn lại không nghe thấy lời đồn nào về chuyện tự tử nữa.

Tạm thời Hoàng Nam không thể nào liên kết được các tình tiết với nhau. Tuy nhiên hắn cũng không vì vậy mà cảm thấy có lỗi với Cảnh Nguyên.

"Đó là chuyện tôi phải chịu trách nhiệm sao? Tôi làm gì em gái cậu à? Tôi không có nghĩa vụ phải báo đáp tình cảm người khác dành cho mình. Đừng tự tiện chụp một tội danh lên đầu tôi."

"Tên khốn này..."

Hoàng Nam vừa dứt lời thì Cảnh Nguyên đã mất kiểm soát mà lao đến muốn đánh nhau với hắn. Thế nhưng nắm đấm trên tay vẫn chưa vung xuống thì Cảnh Nguyên đã dừng lại giữa chừng. Động tĩnh ồn ào này cũng thu hút sự chú ý từ nhiều học sinh khác.

Nếu không phải là giờ vào học hay giờ ra về thì khu vực sảnh chờ này cũng ít có người lui tới nên không có ai nghe thấy cuộc đối thoại giữa Hoàng Nam và Cảnh Nguyên. Nhưng khi Cảnh Nguyên vừa định ra tay thì đã bắt đầu thu hút sự chú ý từ người khác. Khi thấy người vây đến nhiều hơn thì cảm giác tức giận vừa rồi của Cảnh Nguyên hoàn toàn bị dập tắt. Với thân phận của cậu, không thể nào gây ra xô xát với người khác ở nơi công khai như thế này được, hơn nữa lại là vì con gái, tuyệt đối không được.

"Muốn đánh nhau à?" Hoàng Nam lạnh lùng hỏi. Lúc nãy rõ ràng hắn đã cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ người này nhưng chỉ qua vài giây lại hoàn toàn biến mất.

"Đánh nhau vì loại người như cậu thì không đáng."

Cảnh Nguyên nói rồi quay về lớp. Đối với cậu, Hoàng Nam thật sự là một tên khốn, nhưng cậu cũng không thể nào thay em gái xả giận, cũng không ngăn cản được Khánh Dương đến với Hoàng Nam, lại càng không thể đánh cho hắn một trận, trong lòng thật sự cảm thấy bị dồn nén.

Cảnh Nguyên và Hoàng Nam có thân phận không giống nhau. Gia đình Hoàng Nam là dân kinh doanh, địa vị trong thương trường vô cùng vững mạnh, đã thế còn đầu tư kha khá tiền bạc vào trường, vì vậy không cần phải quan tâm đến cảm nhận của người khác. Thích làm gì thì làm, xem trời bằng vung.

Cảnh Nguyên thì không như vậy, ba mẹ của cậu không phải là doanh nhân mà lại làm việc trong bộ máy nhà nước, chỉ là địa vị lại lưng chừng, không cao không thấp. Vì không đủ cao nên không có đủ quyền lực, nhưng vì không thấp nên luôn bị người khác dòm ngó để hạ bệ bất kỳ lúc nào. Vì vậy Cảnh Nguyên mới không dám sơ xuất mà đánh nhau tại trường học như.

Cậu không thể làm gì Hoàng Nam sau tất cả những tổn thương mà Cảnh Thư đã trải qua, hay đơn giản là vì chuyện của Khánh Dương, người cậu thích. Cảnh Nguyên không cam lòng, nhưng không biết phải làm thế nào.

Kji Hoàng Nam về tới lớp thì mọi người đã chia trà sữa xong, không khí lớp học vô cùng vui vẻ và náo nhiệt. Hắn vừa về đến chỗ ngồi thì Minh Quân cũng đứng lên rời khỏi, trên tay là một ly trà sữa vẫn còn nguyên trong túi nhựa. Bảo Huy nghiêng đầu nhìn theo bóng Minh Quân dần biến mất khỏi cửa, tò mò quay xuống hỏi Khánh Dương.

"Ủa thằng Quân nay cũng uống trà sữa à?"

"Ừ, nói mình mới để ý."

Khánh Dương đã đoán được phần nào nhưng vẫn giả vờ như không biết gì mà trả lời Bảo Huy.

"Thế sao nó không uống trong lớp ta? Không lẽ là xấu hổ. Sợ mình trêu nó hả?"

"Cũng không chắc là Quân uống mà, có thể cho người khác thì sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!